Hai giống yêu quái
- Kìa!
Cả Milady lẫn Rochefort cùng reo lên.
- Thì ra ông!
- Vâng, chính tôi.
- Ông từ đâu đến?
- Milady hỏi.
- Từ La Rochelle, còn bà?
- Từ nước Anh.
- Buckingham sao rồi?
- Chết hoặc bị thương nặng(1) vì tôi đã đi trước nên không nắm được điều gì rõ ràng về hắn, một tên cuồng tín vừa ám sát hắn.
- Chà!
- Rochefort nở một nụ cười
- Một sự run rủi quá may mắn rồi! Và Đức ông chắc sẽ hài lòng lắm! Bà đã báo cho ngài chưa?
- Từ Bulônhơ tôi đã viết cho ngài rồi. Nhưng làm thế nào ông lại đến được đây?
- Đức ông lo lắng đã phái tôi đi tìm bà.
- Tôi mới đến từ hôm qua.
- Và bà làm gì từ hôm qua đến giờ?
- Tôi chẳng để phí thời gian đâu.
- Ồ cái đó thì tôi không nghi ngờ gì rồi?
- Ông có biết tôi gặp ai ở đây không?
- Không.
- Ông đoán xem.
- Làm sao tôi đoán nổi.
- Cái cô ả mà Hoàng hậu đã kéo ra khỏi nhà tù đó.
- Tình nhân của thằng ranh D'Artagnan?
- Đúng vậy, vợ lão Bonacieux mà Giáo chủ không biết trốn ở đâu ấy!
- Ồ! – Rochefort nói
- Thế thì lại thêm một sự run rủi có thể sánh đôi với sự run rủi kia rồi. Giáo chủ đúng thật là may mắn.
- Ông có biết tôi ngạc nhiên đến thế nào khi tôi thấy mình đối mặt với con mụ ấy không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!