Nhà hóng gió
Lúc chín giờ D' Artagnan đã có mặt ở dinh trại quân cận vệ.
Chàng thấy Planchet đã trang bị đầy đủ vũ khí, con ngựa thứ tư đã tới Planchet vũ trang bằng một súng trường và một súng ngắn.
D' Artagnan đeo gươm và giắt hai khẩu súng ngắn ở đai lưng rồi cả hai lên ngựa, và lặng lB xa dần. Trời tối như bưng, không ai trông thấy họ đi ra, Planchet đi theo sau chủ mình cách xa chừng mười bước.
D' Artagnan đi xuyên qua phố bờ sông, qua cửa ô Hội nghị ra khỏi thành phố rồi đi theo con đường thuở đó đẹp hơn bây giờ nhiều dẫn tới Saint
-Clu.
- Còn trong thành phố, Planchet giữ nghiêm khoảng cách đã thiết lập, nhưng từ lúc con đường bắt đầu trở nên vắng vẻ và tối tăm hơn, hắn im lặng nhích lại gần. Bắt đầu vào rừng Bulônhơ, hắn đàng hoàng đi song song sát bên chủ. Quả thật những cây to rung rinh và ánh trăng rọi trong những lùm cây tối sẫm khiến hắn lo sợ. D' Artagnan thấy ở người hầu có điều gì đó lạ thường, liền hỏi:
- Thế nào, ngài Planchet, chúng ta có chuyện gì vậy?
- Ông không thấy rừng cây giống như những nhà thờ ư?
- Sao lại thế, Planchet?
- Bởi vì người ta không dám nói to trong chỗ này cũng như trong những chỗ kia.
- Tại sao mi không dám nói to, Planchet mi sợ à?
- Vâng, sợ bị nghe thấy, thưa ông!
- Sợ bị nghe thấy! Nhưng Planchet thân mến, chuyện của chúng ta là chuyện đạo đức, có gì đáng chê đâu.
Planchet trở lại với ý nghĩ chủ chốt của mình, đáp:
- À, thưa ông, sao cái lão Bonacieux nó có đôi lông mày trông đến quỷ quyệt, còn đôi môi thì múa may phát tởm.
- Vì cái quỷ gì mà mi cứ nghĩ về lão Bonacieux như thế?
- Thưa ông, người ta nghĩ đến cái người ta có thể, chứ không nghĩ tới cái người ta muốn.
- Bởi vì mi là một thằng nhát, Planchet ạ.
- Thưa ông, đừng nhầm lẫn sự thận trọng với sự nhút nhát, sự thận trọng là một đức tính tốt.
- Và mi có đức tính tốt phải không Planchet?
- Thưa ông, chẳng phải cái nòng súng hỏa mai lấp lánh ở đâu đó chút nào sao? Chúng ta cúi thấp đầu xuống chăng?
D' Artagnan chợt nhớ đến những lời dặn dò của ông De Treville liền lẩm nhẩm:
- Thực ra, cái quân súc sinh này cuối cùng cũng làm mình phát sợ.
Nghĩ vậy chàng liền cho ngựa phi nước kiệu.
Planchet cũng phi nước kiệu theo, đúng như một cái bóng của chàng.
- Chúng ta cứ đi như thế này suốt đêm ư, thưa ông?
- Không, Planchet ạ, vì riêng mi, mi đã tới nơi rồi.
- Sao cơ? Tôi tới nơi rồi? Còn ông chủ?
- Ta còn đi thêm ít bước nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!