Cuộc hẹn hò.
D' Artagnan tức tốc chạy về nhà, và cho dù hơn ba giờ sáng lại phải đi xuyên qua những khu phố dữ tợn nhất của Paris, chàng cũng không gặp phải chuyện rủi ro nào. Người ta nói có một vị thần cho những kẻ yêu đương.
Chàng thấy cửa lối đi để ngỏ, liền leo thẳng lên cầu thang và gõ nhẹ và đúng lối theo quy ước giữa chàng và người hầu của mình. Planchet, hai giờ trước ở tòa thị chính, chàng đã cho về trước và dặn đợi mình, ra mở cửa. Chàng vội hỏi:
- Có ai mang thư đến cho ta không?
- Chả có ai mang thư đến cả
- Planchet trả lời
- nhưng có một thư tự nó đến một mình thôi.
- Mi muốn nói gì, đồ ngốc?
- Tôi muốn nói, lúc trở về, mặc dù chìa khóa phòng ông vẫn trong túi tôi, và không rời khỏi tôi lúc nào, tôi vẫn thấy một bức thư trên tấm thảm xanh trên bàn trong phòng ngủ của ông.
- Bức thư ấy đâu rồi?
- Thưa ông đâu vẫn đó. Những bức thư vào nhà người ta như thế không phải chuyện bình thường đâu. Nếu cửa sổ vẫn mở hoặc chỉ khép, tôi không nói làm gì. Nhưng không, tất cả đều đóng im ỉm cơ mà thưa ông, hãy đề phòng thôi, bởi chắc có phù chú gì đó.
Trong khi đó, chàng trai lao vội vào buồng ngủ và bóc thư xem. Đó là thư của bà Bonacieux vắn tắt như sau:
"Xin gửi tới những lời cảm ơn nồng nhiệt
"Muốn được thể hiện và chuyển cho chàng những lời cám ơn nồng nhiệt. Tối nay khoảng mười giờ chàng hãy đến Saint
-Clu, đối diện với Nhà hứng gió nhô lên ở góc nhà ông De Etxtrê".
CB"
Đọc bức thư, D' Artagnan cảm thấy tim mình hồi hộp một sự đê mê dịu dàng vừa hành hạ vừa mơn man trái tim của những cặp tình nhân.
Đó là bức thư vắn đầu tiên chàng nhận được, đó cũng là cuộc hò hẹn đầu tiên dành cho chàng. Trái tim chàng, nở tung ra vì say sưa vui sướng, tự cảm thấy sắp lịm đi ở ngưỡng cửa cái thiên đàng hạ giới mà người ta gọi là tình yêu này.
- Ơ kìa! Thưa ông
- Planchet nói khi thấy chủ mình mặt cứ đỏ lên rồi lại tái đi liên tiếp
- Ơ kìa! Chẳng phải tôi đã đoán đúng có chuyện dữ hay sao?
- Planchet ơi, mi nhầm rồi
- D' Artagnan trả lời
- Và bằng chứng đây, đây là một đồng vàng để mi uống chúc mừng ta.
- Tôi xin cảm ơn ông chủ về đồng vàng ông thưởng tôi, và tôi xin hứa làm theo đúng những lời chỉ bảo của ông. Nhưng chẳng lẽ lại không đúng, rằng những bức thư lại vào được như thế trong những ngôi nhà đóng kín…
- Rơi từ trên trời xuống, anh bạn của ta ạ, rơi từ trên trời xuống đấy.
- Nhưng ông bằng lòng chứ?
- Planchet hỏi.
- Planchet thân mến của ta ơi, ta là người sung sướng nhất trong mọi người.
- Và tôi có thể nhân việc ông được sung sướng mà đi ngủ chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!