Tiết buổi chiều xong hết, một tiết chính khóa buổi tối qua đi, liền nghênh đón hai tiết tự học cuối cùng của một ngày.
Thật không may, tiết tự học buổi tối hôm nay do chủ nhiệm lớp tự mình tới xem.
Có chuyện lúc sáng, buổi tối chủ nhiệm lớp không gây sự nữa.
Nhưng trên thực tế là cô ta hoàn toàn làm lơ cái bàn của bọn Diêm Hàn, mà vì để gia tăng cảm giác bị làm lơ của bọn họ, cô ta còn thường thường quan tâm một cái bạn học ngồi gần bọn họ.
Tiết tự học buổi tối vốn là để tự học, để học sinh có chút thời gian để tự mình học hành, cô ta bình thường đều phải quản này quản kia một chốc, người khác ngẩng đầu cô ta cũng muốn xen vào, người khác không đọc sách cô ta cũng muốn xen vào, quá đáng hơn nữa là cô ta còn hay đi xuống bên dưới, vô duyên hỏi mấy bạn học không có học Tiếng Anh có làm bài tập Tiếng Anh xong chưa...
Rõ ràng là lớp im ắng không ai nói chuyện, cô ta lại muốn tìm vài người nói chung, không nói tới người khác, đến Ôn Giác Vinh còn thấy phiền.
Tuy thế, từ đầu đến cuối tiết tự học buổi tối Diêm Hàn đều xem sách làm bài, cũng không phạm phải lỗi gì, cậu còn có một tâm hồn rất thô, hoàn toàn không ý thức được mình bị giáo viên bạo lực lạnh.
Duy nhất không kiên nhẫn chính là bà cô này lâu lâu lại nói một câu, ở trong phòng học im ắng nghe rất đột ngột, làm cho cậu phân tâm ngay điểm mấu chốt.
Lâm Kiến Lộc bên cạnh còn thì còn tốt, giống như ngày thường chỉ mở một cuốn sách trên bàn, chẳng qua lúc này đọc đến mê mẩn, hai tay đều đặt lên mặt bàn, ngón tay thon dài quy quy củ củ đặt ở hai bên sườn sách, tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến tình huống chung quanh.
Lại lần nữa bị cắt ngang ý nghĩ, Diêm Hàn còn nghểnh cổ nhìn thoáng qua cuốn sách kia...! Hình như là sách ngoại khóa, mặt trên vẽ hệ trục tọa độ, còn viết rất nhiều ký hiệu toán học, bất quá đục một cái lỗ nhìn cũng biết không phải nội dung bọn họ học.
Xuất phát từ tò mò, thật ra cậu rất muốn hỏi Lâm Kiến Lộc đang đọc cái gì.
Nhưng lực chú ý của cậu rất nhanh lại bị sườn mặt của Lâm Kiến Lộc hấp dẫn.
Ngày thường nếu không chú ý có lẽ sẽ nhìn không ra, nhưng nhìn góc này lông mi của bạn học Lâm thiệt là dài quá trời.
Mắt là mắt hai mí, còn có lông mi thật dài, bộ dáng hắn hơi hơi chuyển động mắt lướt nhìn trang sách không khỏi quá hấp dẫn người ta!
Nhưng mà...
Nhìn lướt là nhìn lướt thật đấy, tốc độ đọc sách của Lâm Kiến Lộc không phải nhanh bình thường thôi đâu.
Một chốc lại một tờ, Diêm Hàn cảm thấy cuốn sách phức tạp này mình nghiên cứu hai trang cũng phải mất một tiết, nhưng Lâm Kiến Lộc không sai biệt lắm thì vài phút lại lật một trang.
Như vậy xem ra hắn không đặt hai tay xuống dưới là bởi vì...! Tần suất lật sách quá cao, nếu cứ lật sách lại phải nâng tay lên, quá là phiền.
Một hồi như vậy Lâm Kiến Lộc lại lật thêm một tờ.
Diêm Hàn đột nhiên lấy lại tinh thần, cảm thấy mình không thể nhìn tiếp nữa.
—— Hiệu suất không cao bằng người ta, lực tập trung cũng không bằng người ta, còn không chịu tự đốc thúc bản thân một chút, ngày tháng năm nào cậu mới có thể học giỏi đây?
Diêm Hàn không mất tập trung là học đến tận lúc tan tiết.
Tiết tự học buổi tối của năm nhất là hai tiết liền, giữa giờ cũng được giải lao mười phút.
May mắn mười phút này chủ nhiệm lớp không có ở trong lớp, Ôn Giác Vinh nhanh chóng đứng lên hoạt động một chút, bị quản là cả người khó chịu, trời biết, loại tính tình như cậu ta, ban nãy suýt chút nữa đã đứng lên đấu tay đôi với chủ nhiệm lớp rồi.
"Á á á sao bả phiền dữ vậy trời ơi! Còn hỏi làm bài tập Tiếng Anh xong chưa, đậu má, không phải cách thời gian nộp bài ngày mai còn một đêm à, mắc gì phải làm bài tập Tiếng Anh của bả trước!"
"Ai cô ta cũng hỏi?" Diêm Hàn chớp chớp mắt, lúc sau cậu cưỡng ép bản thân không cho bị ngoại giới quấy rầy, phí bao nhiêu sức lực với tinh lực, cuối cùng cũng có chút hiệu quả, chuyện bài tập này cậu cũng không chú ý.
"Mấy đứa bọn mình bên này ai cũng bị hỏi, ngoại trừ cậu với Lâm Kiến Lộc." Tần Tư Du bên cạnh cũng nói.
Nhưng chuyện mà nhỏ lo lắng không giống với Ôn Giác Vinh.
Lâm Kiến Lộc vừa tan tiết là hoàn hồn khỏi sách vở, hắn hiển nhiên cũng không chú ý tới cái này, bây giờ cùng Diêm Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, ai cũng không nói gì.
Đối với chuyện phát sinh ở văn phòng lúc sáng, hai người đều giữ kín như bưng, không nhắc lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!