Chương 2: (Vô Đề)

"Tôi đây, cậu là ai?

"Giữa sân có nam sinh vóc dáng cao lớn, đầu đinh, biểu tình hung dữ, nhưng không tính là khó nhìn. Diêm Hàn bĩu môi cười một cái, một tay ôm bóng đi đến trước mặt cậu ta, cậu lùn hơn Ngụy Ninh Hâm một chút, nhưng khí thế cao hơn đối phương cả đoạn. Diêm Hàn chậm rãi nói"Vừa rồi là cậu đập trúng người ta, có nên xin lỗi không.

"Đập người là không đúng, nhưng phải xin lỗi trước bao nhiều người không phải là chuyện Ngụy Ninh Hâm nhịn được, cậu ta ngang ngược hỏi"Đậu, tôi có đập vào ai à?

"Cậu ta là người kiêu ngạo ương ngạnh, mở miệng ngậm miệng đều là lời thô tục, vốn còn định phun thêm hai ba câu chửi tục, nhưng khi ánh mắt dừng trên người Diêm Hàn, đột nhiên chuyển giọng, nói"Cú vừa rồi không phải cậu tiếp rồi sao?

Tôi cảm ơn, được chưa?

"Diêm Hàn lại không chịu bỏ qua, cậu chỉ chỉ đầu mình nói"Buổi chiều cậu đập trúng đầu tôi.Ngụy Ninh Hâm..."

Cậu ta theo đuổi nữ thần bạch nguyệt quang, nhưng nữ thần lại lãnh đạm với cậu ta, cậu ta tâm tình khó chịu không ăn trưa nổi nên gọi người đi đánh bóng.

Không ngờ vừa mới bắt đầu được ba phút, có một nữ sinh khờ khờ đứng dưới rổ không biết tránh, trực tiếp đập trúng luôn.

Nhưng trong ấn tượng của cậu ta nữ sinh kia hình như rất bình thường? Dù sao thì cũng tuyệt đối không giống người trước mặt chút nào...! Nếu không cậu ta cũng chẳng lười quản đâu.

Cảm giác bóng rổ đập trúng người cũng không tệ lắm, Ngụy Ninh Hâm chỉ kêu hai bạn nữ đưa nữ sinh kia đến phòng y tế.

Nhưng lúc ấy giữa trưa tâm tình không tốt, nên không nhìn kỹ lắm, không ngờ người mình đập trúng lại là...! Ngụy Ninh Hâm nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy không nên nói nặng lời với người này.

Cậu ta nói

"Thật ngại quá, tôi chơi bóng đập trúng cậu, bạn học bây giờ có ổn không? Có chỗ nào khó chịu không, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện? Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không quỵt nợ..."

Diêm Hàn híp híp mắt, không ngờ tên Ngụy Ninh Hâm này lật mặt nhanh như vậy.

Sân thể dục này lớn như vậy, nếu đối phương không cố tình đập trúng thì chỉ cần tới nói một câu mình không cố ý mà thôi, thế nhưng cậu ta đập xong cái mặt cũng không ló, lại còn ngang ngược, nếu là "Nhan Hàm

"thì chắc chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng Diêm Hàn mặc kệ. Cái sân bóng rổ to như vậy còn không đủ cho cậu ta phát huy sao, tức giận lên còn đánh bóng ra khỏi sân, tên này bóng phẩm không được, chắc là kỹ năng cũng không được nốt. Cậu lơ Ngụy Ninh Hâm, xoay người chạy tới vạch ba điểm, nhanh nhẹn nhún gối nhảy lên, động tác liền mạch lưu loát ném bóng vào giữa rổ."Bộp!

"Bóng rổ nhanh chóng xuyên qua túi lưới nện xuống mặt đất, túi lưới chỉ đong đưa vài cái đã đứng yên trở lại. Diêm Hàn lúc này mới xoay người nói với Ngụy Ninh Hâm"Bạn học này nếu có rảnh vẫn nên luyện ném rổ đi, đừng ném loạn nữa, mất công ông đi ngang qua rổ lại bị cậu đập trúng.

"Lời này vừa nói, đám người liền tuôn ra vài tiếng cười to. Người thì bị ngữ khí của cậu chọc cười. Người thì...! Có người trêu được Ngụy Ninh Hâm kìa!"Mẹ nó mày nói cái gì!" Ngụy Ninh Hâm bị xấu mặt, sắc mặt nháy mắt biến thành màu gan heo, cậu ta vốn khó ở, lại là đội trưởng đội bóng rổ, từ trước đến nay lấy bóng rổ đánh bóng tên tuổi, đã bao giờ bị nữ sinh nhục nhã kỹ thuật trước mặt mọi người?!

Biểu tình của Ngụy Ninh Hâm cực độ hung ác, cậu ta muốn tiến lên, những người khác trong đội bóng tự nhiên phải chạy lên kéo cậu ta lại.

Bóng bay khỏi sân nhưng trận đấu vẫn phải tiếp tục, trọng tài cùng đội đối thủ đã chờ đến mất hết kiên nhẫn.

Nhưng Ngụy Ninh Hâm là ai?

Không chỉ bối cảnh thâm sâu, còn là người ngang ngược không nói lý.

Ngày thường cùng nhau chơi bóng cậu ta còn thường xuyên nhăn mặt tức giận cơ mà, lúc này bọn họ cũng chỉ dám cản như vậy thôi, ngoài miệng khuyên một hai câu, chứ chẳng ai dám xuất đầu lộ diện.

Mắt thấy đối phương giương nanh múa vuốt muốn tới, Diêm Hàn theo bản năng mà thủ thế.

Muốn đánh nhau, được chứ!

Từ bé đến lớn cậu còn chưa đánh thua ai đâu.

Ngụy Ninh Hâm thấy Diêm Hàn không có chút sợ hãi, còn bày ra tư thế chuyên nghiệp, không khỏi cảm thấy mặt mũi bị khiêu khích.

Sao mà cậu ta nhịn cho được!

"Thôi mà Ngụy Ninh Hâm, chơi tiếp thôi."

"Đúng đó đừng so đo với nhỏ, chúng ta tiếp tục chơi bóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!