Chương 10: (Vô Đề)

Sau khi khóa kỹ cửa, Diêm Hàn lảo đảo lắc lư đi vào trong viện, thả xẻng về chỗ cũ.

Lúc này, một giọt máu theo cổ tay của cậu trượt xuống, trực tiếp rớt xuống đất.

"Thầy Nhan! Chị bị thương!

"Cấp Trường Đông cũng học theo đám đậu nhỏ, kêu cậu là thầy. Bởi vì trước đó Diêm Hàn không rên một tiếng, thậm chí nhăn mày cũng không, cậu lại mang áo màu đỏ sẫm, miệng vết thương không rõ ràng, cho nên không ai chú ý cậu bị thương. Diêm Hàn cũng không việc gì mà lắc lắc tay"Vết thương nhỏ, không sao đâu, lát nữa về băng bó là được.

"Mặt Cấp Trường Đông cũng dài ra. Chảy nhiều máu như vậy còn kêu là vết thương nhỏ?! Diêm Hàn cũng biết vết thương này có hơi sâu, kỳ thật còn đau vãi cả ra, phải nhanh nhanh xử lý. Xem ra hôm nay không thể làm việc kiếm điểm cống hiến nữa rồi, chắc tuần sau lại đến vậy. Cậu về phòng lấy ba lô, Cấp Trường Đông như đứa nhỏ làm sai nhắm mắt theo đuôi cậu, Diêm Hàn cứ như làm ảo thuật, từ trong ba lô lấy ra một điếu thuốc. Đốt, hút một ngụm, cậu thỏa mãn mà phun vài vòng khói"Có đôi khi, biện pháp đối phó với đám vô lại là em phải vô lại hơn tụi nó."

"Em muốn nó sợ em, không dám trêu chọc em. Thì em phải cho nó biết em không dễ chọc, ép em tức giận thì cái gì em cũng dám làm."

Nói, Diêm Hàn vỗ vỗ vai Cấp Trường Đông

"Nhưng đầu tiên, em phải suy xét bảo toàn chính mình, đồng quy vu tận lấy ra để dọa nó thôi là được, nhưng lưỡng bại câu thương thì không phải biện pháp tốt. Đôi khi còn bị đối thủ lợi dụng sơ hở..."

Nói còn chưa dứt lời, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một em gái ngực bự, trong tay còn cầm một cái...! chùy?

Không kịp phản ứng, em gái nháy mắt múa chùy đập lên đầu cậu!

Diêm Hàn hết hồn, đầy đầu đều là Tiểu Ngũ muốn làm chuyện xấu, nhưng cái chùy to hơn đầu người nện xuống lại chẳng hề đau đớn tí nào.

Thật rõ ràng cây chùy cũng giống như Tiểu Ngũ, đều là ảo ảnh.

Nhưng người khác nhìn không thấy, cậu lại nhìn thấy.

Mắt thấy cây chùy mấy chục cân sắp bị Tiểu Ngũ dùng hết sức nện xuống, bình tĩnh không né cũng không tránh, Diêm Hàn cảm thấy mình thật là trâu bò.

Nhưng này cũng không chậm trễ Tiểu Ngũ bạo rống trong đầu cậu.

"Tiểu Ngũ! Em muôn làm gì? Tạo phản phải không?"

"Hút thuốc! Anh dám hút thuốc!" Giọng nói Tiểu Ngũ vang lên từ miệng của em gái ngực bự, ngay sau đó cây chùy lần thứ hai đập xuống, Tiểu Ngũ nói

"Hút thuốc là hành vi có hại với sức khỏe, làm da hư tổn! Sau này làn da ký chủ sẽ trở nên ảm đạm, tốc độ oxi hóa tăng nhanh, ảnh hưởng đến giá trị nhan!"

Diêm Hàn "..."

Không đúng, cái thứ đồ này trong trường cậu hút không được, trường học bắt hút thuốc rất nghiêm, cậu vất vả mới ra được bên ngoài, hút một điếu cũng không được hay sao?

"Một điếu cũng đâu ảnh hưởng bao nhiêu."

Diêm Hàn còn giãy giụa lần cuối.

"Một điếu cũng không được!

"Cây chùy to bự trong tay em gái lại muốn vung lên. Diêm Hàn"Rồi rồi rồi, không hút, không hút nữa."

Tuy nói như vậy, nhưng Diêm Hàn vẫn y hệt tên vô lại, dựa vào tường hút thêm hai cái thật mạnh, hận không thể nuốt luôn điếu thuốc, chờ đến khi chỉ còn lại tàn thuốc, cậu mới di nó xuống đất.

Kỳ thật Diêm Hàn không nghiện thuốc lá, lúc cậu còn là Diêm Hàn cũng đã cai, ngày thường không nhớ đến sẽ không hút.

Chẳng qua mỗi lần đánh nhau, cứ hoạt động gân cốt xong là cậu lại muốn hút một điếu, nhiều năm như vậy, vẫn giữ lại thói quen để một bao thuốc lá bên người.

Tiểu Ngũ bị cái dáng vô lại này của Diêm Hàn dọa chết khiếp, nhưng thấy hiện tại giá trị nhan của Diêm Hàn không chịu ảnh hưởng gì, chắc cũng không trừ điểm, dù nó hận rèn sắt không thành thép thì cũng chỉ có thể bế tắc.

Em gái chỉ có thể cầm chùy đập cậu.

[Còn nữa tại sao anh bị thương! Lỡ để lại sẹo anh biết có bao nhiêu ảnh hưởng không! Trừ điểm đó! Trừ điểm!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!