"Chúng ta kết hôn đi."
**
Phó Lâm Lăng không nói người đó là ai.
Lâm Nhiễm cũng không để bụng lắm, dù gì cũng là đào hoa năm xưa. Huống hồ các cô chỉ học chung một năm, người mà cả hai cùng quen biết cũng rất ít, dù có nói thì cũng chưa chắc nàng biết.
Bấy giờ, mưa tạnh dần ai lái xe về nhà nấy.
Sau cơn mưa trời dần ấm, khi dịp nghỉ lễ một tháng năm đang đến gần, người người cũng bắt đầu lên kế hoạch du lịch.
Lâm Nhiễm lúc nào cũng du lịch trái mùa, chưa kể hiện giờ nàng đang bận rộn chuẩn bị đám cưới cho Trương Ngô.
Dì Vương biết hôm nay Trương Ngô thử váy cưới, cũng muốn đi theo góp vui, Trương Ngô bèn bảo Lâm Nhiễm hộ tống theo luôn, đúng lúc góp ý cho bà ấy.
Diện váy cưới là ý của Lâm Nhiễm, vì nàng rất muốn nhìn thấy Trương Ngô trong bộ váy cưới, nhưng thử được vài cái, Trương Ngô vẫn uyển chuyển từ chối.
"Mẹ thấy mặc không được thoải mái lắm, tay già chân yếu, nhìn cũng không đẹp." Trương Ngô xoa xoa cánh tay nói, Lại còn lạnh nữa.
Lâm Nhiễm không từ bỏ:
"Vậy còn kiểu Trung Quốc thì sao?"
Ba người lại di chuyển tới tiệm váy cưới kiểu Trung Quốc, cuối cùng Trương Ngô nhìn trúng một bộ sườn xám, vừa tôn dáng vừa hợp khí chất của bà, ai nhìn cũng ưng.
"Dù sao cũng không làm tiệc lớn, chỉ mời họ hàng hai bên ăn một bữa cơm thôi mà, một bộ là đủ rồi con." Trương Ngô nói.
Thôi cũng được.
Trương Ngô gọi điện bảo lão Lưu chạy qua chọn tây trang, trong thời gian chờ đợi Lâm Nhiễm mới sực nhớ:
"Hai người khám sức khoẻ tiền hôn nhân chưa?"
"Không có, hồi đó kết hôn cũng có khám sức khoẻ gì đâu."
"Đó là trước kia, dù sao bây giờ cũng có thời gian, đi khám một chút đề phòng vẫn hơn." Năm nào Lâm Nhiễm cũng đưa Trương Ngô đi kiểm tra sức khoẻ, chỉ sợ chú Lưu bên kia có chuyện gì, đến lúc đó thì trở tay không kịp, đúng lúc sắp đến ngày đi khám của năm nay.
"Tôi thấy được đó bà, mà giới trẻ giờ kết hôn cũng để ý cái này nữa ha." Dì Vương nói.
"Được rồi, vậy hẹn ngày rồi đi." Trương Ngô nói.
Lão Lưu đến rất nhanh, thử tây trang xong định đưa mọi người đi ăn, nhưng dì Vương lại nói:
"Tôi không đi đâu, tôi có hẹn cắt chỉ phải đi bệnh viện nữa."
Cắt chỉ gì?
Trương Ngô hỏi.
Răng á. Dì Vương trỏ miệng.
Ờ ha. Trương Ngô gật đầu, nhìn Lâm Nhiễm một cái,
"Chỗ này cách bệnh viện xa lắm, Nhiễm Nhiễm con đưa dì Vương đi đi, khi nào xong rồi thì qua đây ăn cơm."
Được thôi.
Khi đến bệnh viện, Lâm Nhiễm mới muộn màng nhận ra rằng hình như đây là bệnh viện Phó Lâm Lăng làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!