Chương 55: (Vô Đề)

Từ ngày gặp cậu, tớ đã bắt đầu mong chờ tương lai

**

"Nhìn bản mặt của mấy đứa đó, tớ cười chết ha ha ha ha, giờ nghĩ lại thôi cũng thấy đã cái nư tớ rồi." Liên Phương bước ra khỏi cổng, ôm bụng cười điên.

Lâm Nhiễm: Buồn cười thế hả?

"Chủ yếu là đã cái nư á, cậu không thấy vẻ mặt sốc tận óc của bọn họ sao, giống bom hẹn giờ vậy đó, thế giới như bị bấm nút tạm dừng, rồi sau đó bùm một phát, nổ tan tành, mặt đứa nào đứa nấy cũng bơ phờ xanh như tàu lá chuối, hahahaha.

Còn thằng lớp trưởng nhìn như sắp rớt cằm xuống đất đến nơi rồi ấy, còn dám mạnh mồm đòi theo đuổi cậu nữa chứ, chê!

"Lông mày Phó Lâm Lăng khẽ động, quay đầu nhìn Lâm Nhiễm:"Theo đuổi cậu?Cậu ta tưởng bở, tớ kết hôn rồi cơ mà.

"Lâm Nhiễm giơ hai bàn tay đan vào nhau của hai đứa lên,"Không ai bằng vợ tớ hết.Họp lớp chán gần chết, nhưng Phó Lâm Lăng vừa đến là bữa tiệc trở nên thú vị hơn nhiều. Phải nói là tuyệt cà là vời, thiệt luôn á, và tớ cá là bọn họ đang ngồi bàn tán xem cậu lột xác kiểu gì mà thành mỹ nhân như thế, lại còn cưới được Lâm Nhiễm nữa, để bọn họ đoán già đoán non tới cuối đời luôn đi."

Liên Phương cười nói.

Phó Lâm Lăng suy nghĩ một chút rồi lập tức thông cảm cho những người đó.

Nếu có người nói với cô rằng Lâm Nhiễm mới cưới xxx, cô chắc chắn sẽ rất tò mò.

May quá, may mà cô chính là xxx đó.

Sau khi lái xe về nhà, Lâm Nhiễm vẫn chưa buồn ngủ, đứng bên cửa sổ hóng gió một lúc, nhìn xuống con phố tối tăm dưới lầu bèn đề nghị:

"Tròn Tròn, chúng ta đi dạo đi."

Được. Phó Lâm Lăng đặt sách xuống, xuống lầu đi dạo cùng nàng.

Trời đã muộn, thỉnh thoảng chỉ có một vài người trẻ đi qua, cả con phố có vẻ rất yên tĩnh.

"Sau này tớ không đi họp lớp nữa đâu." Lâm Nhiễm tức giận nói.

Sao vậy?

"Không ai nhớ đến cậu hết."

Phó Lâm Lăng cười cười:

"Tớ cũng có nhớ bọn họ đâu, hoàn toàn không nhớ được ai là ai."

"Nhưng cậu vẫn nhớ Liên Phương mà, cái lần bọn mình đi xem mắt ấy, tớ vừa nhắc cậu ấy là cậu nhớ ra liền."

"Bởi vì cậu ấy là bạn tốt của cậu, năm 12 hai cậu như hình với bóng vậy đó."

"Vậy là cậu ấy ké fame của tớ hả?"

Phó Lâm Lăng cười nói: Có thể nói như vậy.

Lâm Nhiễm mỉm cười, kiễng chân thơm má cô một cái.

"Vốn dĩ tớ không muốn nói cho bọn họ cậu là ai, cảm thấy bọn họ không xứng. Nhưng khi nhìn thấy cậu, tớ lại đổi ý."

Tại sao?

"Thì vừa nhìn thấy cậu là tớ cảm thấy siêu hãnh diện, tớ muốn giới thiệu với tất cả mọi người trên thế giới rằng, Phó Lâm Lăng là vợ của tớ." Lâm Nhiễm cười he he.

Phó Lâm Lăng yêu chết mê chết mệt nụ cười của nàng, cô kéo nàng ra sau một cái cây, cúi đầu hôn nàng, sợi chỉ bạc dây dưa môi lưỡi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!