Chương 53: (Vô Đề)

"Tớ nghe nói vừa khỏi ốm thì phải ra mồ hôi một chút mới lại sức?"

**

"37,8 độ, sắp hạ sốt rồi." Lâm Nhiễm vui vẻ đứng dậy, xuống lầu mua bữa sáng.

Khi quay lại, thấy Phó Lâm Lăng đã rửa mặt xong.

"Sao cậu lại dậy rồi, không ngủ thêm chút hả?"

Tớ không ngủ được.

Vậy ăn sáng thôi. Lâm Nhiễm đặt bữa sáng xuống.

"Tớ mua ở tiệm bánh bao mà cậu thích nhất đấy."

Sau khi Phó Lâm Lăng ăn sáng uống thuốc xong, cô ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, ngủ lâu quá nên không còn buồn ngủ nữa, nhưng cũng không còn sức lực để làm việc.

Lâm Nhiễm sờ trán cô, nhưng không cảm nhận được gì bèn cúi xuống và áp trán mình vào trán cô xem còn nóng không.

Phó Lâm Lăng ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của nàng, không nhịn được ngửa đầu hôn nàng.

Cổ họng Lâm Nhiễm nuốt khan, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày giờ đã hơi đỏ, mềm như bông, đôi mắt cũng hơi mê ly, trông rất quyến rũ.

"Tớ nghe nói vừa khỏi ốm thì phải ra mồ hôi một chút mới lại sức?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng hỏi.

Phó Lâm Lăng chậm rãi mỉm cười, trong mắt lộ vẻ cưng chiều.

Nửa giờ sau, Lâm Nhiễm dùng khăn lau mồ hôi trên mặt Phó Lâm Lăng, cười tủm tỉm nói:

"Hôm nay kiểu gì cậu cũng hết bệnh cho mà xem!"

Phó Lâm Lăng đang định nói gì thì điện thoại reo lên, là cuộc gọi của lãnh đạo, cô nhấc máy.

Lâm Nhiễm cởi dép, bò lên ghế sofa, chen chúc một chỗ cùng cô, nghe cô với lãnh đạo thảo luận công việc, nàng đưa tay ôm chặt cô để phòng ngừa cô ngã.

Một lúc sau, Phó Lâm Lăng cúp điện thoại.

"Gọi cho cậu làm gì vậy? Đừng nói là bảo cậu tăng ca đó nha?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Không phải, chỉ hỏi chuyện công việc thôi." Phó Lâm Lăng nói.

"Vậy thì tốt rồi, khi nào khỏi bệnh rồi hẵng đi làm lại."

Ừm. Phó Lâm Lăng ôm nàng lại ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa reo lên thì hai người mới tỉnh dậy.

Ai đó? Lâm Nhiễm chậm rãi đi tới, mở cửa thấy Trương Ngô xách mấy túi đồ đi vào.

"Tiểu Phó thế nào rồi? Khỏe hơn chưa?" Trương Ngô vội vã đi về phía bếp.

Phó Lâm Lăng ngồi dậy khỏi ghế sofa: Đỡ hơn nhiều rồi ạ.

"Sao con lại nằm đây ngủ, về giường nghỉ ngơi đi, chừng nào nấu xong thì mẹ gọi." Trương Ngô đuổi cô về phòng ngủ.

Phó Lâm Lăng quay lại nhìn Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm hỏi: Cần thị tẩm không?

Không cần. Phó Lâm Lăng cười cười, trở về phòng, đóng cửa lại rồi tắm rửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!