Chương 50: (Vô Đề)

"Cô vợ họ Phó gì đó của cậu, đừng nói với tôi cũng là cậu ấy luôn nha?!"

**

Sáng thức giấc, thời tiết bỗng trở lạnh.

Trong lúc ăn sáng, Lâm Nhiễm mặc thêm áo khoác.

Phó Lâm Lăng nhìn đôi chân trần trụi của nàng rồi hỏi:

"Cậu không mặc quần thêm sao?"

Lâm Nhiễm lười mặc thêm quần, cảm thấy quá phiền phức:

"Mặc áo khoác rồi nên cũng không lạnh lắm, chừng nào lạnh quá thì mặc thêm."

Trước khi đi việc, Phó Lâm Lăng về phòng lấy ra một chiếc quần jean:

"Cậu mặc vào đi, nhiệt độ thay đổi nhanh lắm."

Lâm Nhiễm chưa kịp nói gì thì cô đã kéo cạp quần ra và đưa đến trước mặt nàng. Sau khi xỏ chân vào, nàng đứng dậy kéo quần lên, thân trên vẫn mặc đồ ngủ, nàng không nhịn được cười nói:

"Nhìn không phong cách gì hết."

"Ở nhà mình còn đòi phong cách làm gì. Tớ đi làm đây."

Bái bai. Lâm Nhiễm ngẩng đầu hôn lên má cô, sau đó đưa cô ra cửa rồi quay người vào phòng làm việc.

Gần đây nàng đang điều chỉnh thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình, cũng có chút thành công, buổi sáng có thể ép mình dậy sớm và ăn sáng cùng Phó Lâm Lăng. Buổi sáng và buổi chiều là giờ làm việc của nàng, nhưng buổi tối ngủ sớm có hơi khó, đôi khi không ngủ được thì lén chơi điện thoại một lúc.

Nhìn chung, thói quen hàng ngày của nàng đã trở lại bình thường.

Người vui mừng nhất không thể nghi ngờ là Trương Ngô, bà đã ngứa mắt với chế độ làm việc và nghỉ ngơi của nàng từ lâu rồi, nhưng giờ thì cũng chậm rãi trở về bình thường.

Sau khi hoàn thành công việc vào buổi sáng, nàng đến đón Trương Ngô đi bệnh viện để tái khám.

Trong lúc chờ đợi bên ngoài, một người phụ nữ đi ngang qua, đi được vài bước thì quay lại nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình nên quay lại nhìn, thấy người kia trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Người phụ nữ từ từ de lại trước mặt nàng và hỏi:

"Cậu là Lâm Nhiễm phải không?"

Phải. Lâm Nhiễm nhìn cô ấy, vẫn không nhớ là ai.

"Cậu còn nhớ tôi không?" Người phụ nữ mừng rỡ hỏi.

"Ờm... Có chút ấn tượng, nhưng không nhớ tên." Lâm Nhiễm cười gượng.

"Tôi là Vương Triết đây!"

À! Là cậu à! Lâm Nhiễm mới chợt nhận ra, nàng có ấn tượng sâu sắc với cái tên này, nhưng ngoại hình lại không khớp lắm.

Vương Triết đã trưởng thành hơn rất nhiều, trước kia cũng là một hot girl trong lớp, nước da trắng trẻo, vóc người thon thả, có rất nhiều nam sinh theo đuổi, thậm chí còn yêu đương với lớp trưởng nữa.

Nhưng bây giờ sắc mặt cô ấy xanh xao vàng vọt, mặc dù đã thoa kem nền nhưng vẫn không che được vết mụn và quầng thâm dưới mắt, tóc cũng hơi cháy vàng, trông có vẻ hơi hốc hác.

"Sao cậu lại ở đây? Cậu đang làm việc ở Cẩm Thành à?" Lâm Nhiễm hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!