Chương 48: (Vô Đề)

"Đêm gặp lại cậu, là lần thứ hai tớ mất ngủ."

**

Khi trở về Cẩm Thành thì trời đã tối, Lão Lưu lái xe tới đón họ, sau bữa tối mới về nhà.

Phải mất một lúc lâu mới thu dọn hành lý xong, Từ Yến Yến đóng gói rất nhiều đồ đạc cho các cô, phân loại xong Phó Lâm Lăng liền đi rửa ráy.

Không lâu sau, Lâm Nhiễm cũng tắm rửa xong, cầm theo mảnh giấy sổ kỷ yếu vào phòng ngủ:

"Cậu còn nhớ cái này không?"

Cái gì? Phó Lâm Lăng cầm lấy, tập trung nhìn kỹ hơn, cuối cùng cô cũng nhớ lại những gì mình đã viết trong sổ kỷ yếu lúc đó, như thể bị nhìn thấu nội tâm, cô có chút xấu hổ nhìn nàng,

"Sao nó lại ở chỗ cậu vậy?"

Mẹ đưa cho tớ đấy.

Lâm Nhiễm leo lên giường, nhấc chăn lên, cầm lấy tờ giấy chậm rãi thưởng thức,

"Sao cậu lại xé không cho tớ xem?"

"Cậu cũng đã đi rồi, cho cậu xem cũng có ích gì đâu." Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói.

Ban đầu các cô không có giao tình gì, chỉ là một cô bạn cùng lớp thỉnh thoảng đụng mặt rồi chào hỏi nhau thôi, một khi nàng rời đi, chưa chắc sẽ nhớ tới một người bạn cùng lớp gần như vô hình này.

Lâm Nhiễm cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt lên tủ đầu giường, lật người, lấy đi cuốn sách trong tay Phó Lâm Lăng, hỏi:

"Cậu còn nhớ lớp trưởng không?"

"Sao tự nhiên lại nhắc tới cậu ta?"

"Cậu ta là là lớp trưởng, nên chắc là người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất trong lớp đúng không. Thế cậu còn nhớ cậu ta là người như thế nào không?"

Phó Lâm Lăng lắc đầu:

"Tớ không nhớ mặt mũi cậu ta trông như thế nào."

Ánh mắt Lâm Nhiễm thoáng lóe lên, nàng tiến lại gần cô nói: "Tớ có chút tò mò, tại sao cậu luôn nhớ những chuyện mà tớ không nhớ, lúc trước thì tớ cho rằng trí nhớ của cậu rất tốt, nhưng ngay cả lớp trưởng mà cậu cũng không nhớ, thế mà lại nhớ đến người bạn cùng lớp ít khi tiếp xúc như tớ... Phó Lâm Lăng, cậu nói thật đi, trước đây cậu yêu thầm tớ phải không?

"Mí mắt Phó Lâm Lăng đột nhiên giật giật, bồn chồn quay mặt đi. Lâm Nhiễm nghiêng đầu, nhìn thẳng vào giữa tầm mắt của cô, khiến cô không thể trốn tránh, đôi mắt nàng hơi cong lên:"Cậu yêu thầm tớ thật à? Sao cậu không dám thừa nhận?

Yêu thầm tớ mất mặt lắm sao?

"Phó Lâm Lăng chậm rãi nhìn nàng, nhìn chăm chú vào mặt mày của nàng, nói:"Tớ không biết lúc đó có tính là yêu thầm cậu hay không."

Thực ra cô chỉ đơn giản muốn làm bạn với Lâm Nhiễm mà thôi.

Khi đó, tình cảm của cô dành cho Lâm Nhiễm phần nhiều là tán thưởng, hâm mộ, thậm chí có chút sùng bái, cho nên trong tiềm thức sẽ để ý và quan tâm đến nàng, nhưng không có tính chiếm hữu.

Cô chỉ cảm thấy, nếu có thể làm bạn với Lâm Nhiễm thì mình sẽ rất vui.

Đừng nói là thích, cô thậm chí còn không nghĩ tới chuyện này.

"Vậy sao cậu lại muốn cưới tớ?" Lâm Nhiễm gạn hỏi,

"Nếu cậu chỉ muốn làm bạn với tớ thì kết bạn là được rồi, tại sao cậu lại muốn kết hôn?"

Phó Lâm Lăng dùng ngón tay xoa nhẹ đôi gò má nàng, chậm rãi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!