Chương 47: (Vô Đề)

Mảnh giấy cũ từ sổ kỷ yếu

**

Sau khi đến thăm thầy, Lâm Nhiễm với Liên Phương nổi hứng về thăm trường cũ.

Sau bữa trưa, ba người cùng chồng của Liên Phương cùng nhau đến trường trung học số 6.

Mấy người nói với bảo vệ rằng mình là cựu học sinh về thăm trường cũ, bảo vệ bảo họ đăng ký rồi cho vào.

Nhưng bốn người không phải là nhóm duy nhất trong khuôn viên trường, có một cặp đôi đang đi về phía họ, chắc là cũng về thăm trường cũ.

"Trường học hình như không thay đổi gì nhiều, chỉ là có hơi cũ thôi." Lâm Nhiễm nhìn về phía khu giảng dạy phía trước và nói.

Dãy nhà học này vẫn là toà Dật Phu (*) đấy, tòa giảng dạy này là mới nhất của trường vào thời điểm đó và chỉ có khối 12 mới được chuyển đến đây học thôi.

(*) Toà Dật Phu là tòa nhà giảng dạy và nghiên cứu được tài trợ và xây dựng bởi nhà sản xuất phim nổi tiếng Hồng Kông, Vua giải trí Châu Á, ông chủ của đế chế TVB và nhà từ thiện Thiệu Dật Phu.

"Hơn mười năm rồi mà, cũ cũng là chuyện bình thường." Liên Phương vừa nói vừa chạy đến mấy cây hoa quế dưới khu giảng dạy, "Thơm quá."

Đúng lúc đang là mùa hoa nở, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, gợi lại chút kỷ niệm.

Trong buổi tự học buổi tối, cửa sổ mở toang, mùi hương thỉnh thoảng bay vào phòng học, hòng ngửi mùi thơm rõ hơn Lâm Nhiễm còn thò nửa người ra ngoài cửa sổ.

Tiếc là ở quá xa nên mùi hương chỉ thoang thoảng.

Tan học, nàng cùng Liên Phương chạy xuống lầu, hái vài bông hoa quế kẹp vào sách.

Hai người đứng dưới gốc cây, thảo luận đôi chuyện khi ấy, đây là ký ức của họ.

Phó Lâm Lăng ở một bên lặng lẽ lắng nghe, ánh nhìn lướt qua cây quế thơm ngát, rơi vào luống hoa cách đó không xa.

"Cậu đang nhìn gì đó?" Lâm Nhiễm chú ý tới cô đang ngơ ngác nhìn vào một nơi khác, nhịn không được hỏi.

"Cậu hay ngồi bên bồn hoa kia vẽ tranh." Phó Lâm Lăng đáp.

Lâm Nhiễm nhìn qua, cười nói: "Bởi vì ở đó có hoa, có cỏ, còn có người đi đường nữa, có rất nhiều vật tham chiếu nên tớ thích ngồi đó vẽ lắm, vừa đặt mông xuống là tớ có thể ngồi đó siêu lâu luôn."

"Ừm, trên lầu cũng có rất nhiều người nhìn cậu."

Lâm Nhiễm cười khà khà: "Tớ biết, nhưng không ảnh hưởng được tớ đâu, lúc tớ nghiêm túc thì nghiêm túc lắm đó!"

Phó Lâm Lăng cười nói: "Ừm."

Mấy người đi vào khu giảng dạy, đi đến bên ngoài A6. Liên Phương chỉ về phía cửa sổ nói với chồng: "Em với Lâm Nhiễm ngồi ở bàn này nè, ở chính giữa á."

Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của mình vài lần, sau đó ngước lên nhìn tổ ở phía trong cùng, hàng cuối cùng là chỗ ngồi của Phó Lâm Lăng, không có bạn cùng bàn.

Đáng lẽ đó là chỗ ngồi dành riêng cho học sinh dở, nhưng khi đó Phó Lâm Lăng vừa cao vừa béo, năm lớp 10 và 11 bị các bạn ngồi hàng phía sau kêu ca rằng cô che bảng đen nên cô đã chủ động xin chủ nhiệm để ngồi ở phía sau.

Chủ nhiệm sợ bạn cùng bàn sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, mà đúng lúc đó Lâm Nhiễm chuyển đến A6, dư ra một chỗ ngồi nên Phó Lâm Lăng được xếp ngồi chỗ đó.

"Không có bạn cùng bàn thì cậu có cảm thấy cô đơn không?" Lâm Nhiễm chợt tò mò.

Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Tớ thích ngồi một mình hơn."

Chồng Liên Phương hỏi: "Mấy đứa ngồi đây cả năm mà không đổi chỗ gì hết à?"

Liên Phương nói: "Có chứ, bọn em còn ngồi bàn đầu, ngay dưới mí mắt thầy cô luôn đấy. Có lần Lâm Nhiễm vẽ chân dung thầy toán trong lớp, kết quả còn vẽ cả lông mũi của thầy nữa cơ, làm ông ấy tức xì khói, tiết thứ hai là của chủ nhiệm, thế là vớt cậu ấy đi luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!