"Lúc đó em với Lâm Nhiễm không có yêu sớm thật à?"
**
Sau khi ăn sáng, Lâm Nhiễm nói muốn đến nhà Liên Phương chơi, Phó Lâm Lăng liền đi cùng nàng.
Nhà Liên Phương ở hướng khác, Phó Lâm Lăng đậu xe ở tầng dưới.
Hai người vừa xuống xe đã nghe thấy có người ở trên lầu gọi với xuống: "Lâm Nhiễm! Phó Lâm Lăng! Ở đây này!"
Liên Phương ghé vào cửa sổ vẫy tay chào các cô.
Lâm Nhiễm quen cửa quen nẻo chạy vào hành lang, đi tới lầu bốn đã thấy Liên Phương đứng ở cửa chào đón.
"Sao cậu dậy sớm vậy, mặt trời mọc đằng Tây rồi à."
"Mấy nay tớ toàn ngủ sớm dậy sớm thôi đấy nhé." Lâm Nhiễm tự hào nói, cùng cô ấy bước vào cửa, sau đó đột nhiên quay người đưa tay về phía Phó Lâm Lăng.
Khi đối phương nắm lấy tay mình, nàng mới cười nói với Liên Phương: "Lạ kì thật đó, nào giờ đến nhà cậu chơi toàn là đi một mình, không ngờ lần này còn dẫn theo người nhà nữa."
"Lại còn là bạn học cũ của tớ nữa chứ." Liên Phương cười khà khà dẫn họ vào nhà.
Mẹ của Liên Phương nhìn thấy Lâm Nhiễm liền cười nói: "Đây không phải là Lâm Nhiễm sao, nhìn con không khác gì hết ha, vẫn trẻ như xưa."
"Dì cũng vậy mà ạ."
"Mẹ, đây là Phó Lâm Lăng, vợ của Lâm Nhiễm, con gái tiệm thuốc nhà họ Phó đằng kia á mẹ, con ngoan trò giỏi luôn đứng đầu lớp con hồi đó đấy." Liên Phương chỉ vào Phó Lâm Lăng.
Mẹ Liên Phương vỗ đùi: "À, ra là con nhà họ Phó cơ à, mẹ biết, mỗi lần họp phụ huynh là chủ nhiệm lớp con cứ khen không dứt miệng! Không ngờ hai đứa lại ở bên nhau, có duyên thật đó, mà đừng nói là hai đứa yêu sớm đấy nhé?"
"Không phải." Lâm Nhiễm mỉm cười, cùng Phó Lâm Lăng ngồi xuống, "Bọn con mới gặp nhau không lâu thôi, tốt nghiệp xong là không có liên lạc gì hết á."
Chồng Liên Phương đưa bọn trẻ đi chơi một lúc, ngồi trò chuyện trong chốc lát, mẹ của Liên Phương cũng ra ngoài mua đồ, để ba đứa ở nhà chơi.
"Mấy bữa trước tớ dọn phòng có thấy một cuốn sách cậu để quên ở nhà tớ." Liên Phương nói.
"Sách gì? Cho tớ xem xem?"
Ba người chen vào phòng Liên Phương, thấy cô ấy dọn ra một chồng sách cũ, một chồng tiểu thuyết ngôn tình xen lẫn vài cuốn truyện tranh và tạp chí, nhưng có một cuốn không có người nhận.
"Đây là của cậu à?" Liên Phương cầm cuốn "Trăm Năm Cô Đơn" hỏi.
"Cậu nhìn tớ giống người sẽ đọc loại sách này sao?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Vậy của ai? Sao lại ở chỗ tớ?" Liên Phương không hiểu.
Phó Lâm Lăng cầm lấy quyển sách lật xem một chút, có mấy dòng chữ chú thích rất đẹp, cô ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt nói: "Có thể là của chủ nhiệm đấy."
Hai người nghi ngờ nhìn cô, Liên Phương hỏi: "Cậu chắc chứ?"
Lâm Nhiễm: "Sách của chủ nhiệm sao lại ở chỗ cậu ấy?"
"Tại có lần tớ tìm thầy để mượn sách ngoại khóa, thế là ông ấy đưa cuốn này cho tớ, còn nói là nếu tớ đọc xong thì ông ấy sẽ đồng ý một yêu cầu của tớ, nhưng tớ lại làm mất sách." Phó Lâm Lăng nói.
Liên Phương vội vàng xua tay, thanh minh: "Tớ không có trộm sách của cậu đâu nhé!"
"Tôi biết, chắc là tôi bất cẩn đánh mất rồi bị cậu nhặt được." Phó Lâm Lăng không nhớ rõ chi tiết cụ thể cuốn sách đã bị mất thế nào.
"Vậy cậu đem cuốn sách này về đi, bọn tớ không thưởng thức nổi mấy thứ tốt như này đâu." Liên Phương trả sách lại cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!