"Rất nhiều chuyện tớ không nhớ được..."
**
Trong vòng hai ngày, tin tức Lâm Nhiễm mua đứt một căn nhà cho nhà họ Phó đã truyền khắp họ hàng và bạn bè.
Từ Yến Yến là thầy thuốc già đời trong thành phố, quen biết nhiều người nên tin tức này dần dần lan truyền khắp ngõ ngách thị trấn.
Ai đến hốt thuốc cũng phải hỏi một câu:
"Nghe nói con dâu mua nhà cho bà à?"
Hỏi xong còn khen nhà họ Phó tốt phúc thật đó.
Những lời bình trước kia về việc con gái nhà họ Phó lấy vợ đã dần thay đổi. Vốn dĩ bọn họ cho rằng điều đó là trái với luân thường đạo lý và không thể nối dõi tông đường.
Nhưng hiện giờ nhiều người cho rằng việc tự do hóa chính sách có phần đúng, chỉ cần đối phương có năng lực và xuất sắc thì dù là trai hay gái, họ vẫn có thể sống một cuộc sống giàu có, nhìn xem nhà họ Phó có phước chưa kìa, hai đứa nhỏ cũng xứng đôi vừa lứa nữa.
"Con người mà, thực tế lắm."
Từ Yến Yến múc canh cho Lâm Nhiễm và Trương Ngô, hôm nay bà đặc biệt nấu dược thiện cho hai mẹ con.
Mấy ngày trước Lâm Nhiễm uống thuốc nên đã quen mùi này rồi, Từ Yến Yến còn thêm vào một ít nguyên liệu khác, khiến mùi vị khá thơm ngon.
"Tốt nhất là nên thực tế một chút, không thì những người này chưa chắc đã tán thành chúng ta. Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề."
Lâm Nhiễm đoán rằng Từ Yến Yến và Phó Sơn Thanh bị người ta cười nhạo sau lưng không ít lần, nên nàng mới muốn mua một căn nhà cho hai ông bà ở, không chỉ để họ có một ngôi nhà thuận tiện hơn cho việc dưỡng lão mà còn để cho họ nở mày nở mặt.
Trương Ngô và Từ Yến Yến đang thảo luận về vấn đề nhà mới, Lâm Nhiễm đang vùi đầu húp canh thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi với lên từ tầng dưới:
"Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng!"
Ai vậy? Lâm Nhiễm hỏi.
Tớ không biết. Phó Lâm Lăng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn qua thì thấy là hàng xóm cũ của mình, gần như không có qua lại gì với nhau.
"Nghe nói cậu về rồi, khi nào rảnh thì chúng ta ăn chung đi!" Hàng xóm nói.
Mấy người ăn chưa?
"Chưa, còn cậu? Nếu chưa ăn cơm thì chúng ta ra ngoài ăn đi, gọi vợ cậu đi cùng luôn."
Bọn tôi đang ăn.
Vậy tối đi?
"Tối nay bọn tôi phải đến nhà dì cả của cậu ấy rồi."
"Vậy hôm khác được không?"
Ừ.
Phó Lâm Lăng trở lại ghế ngồi, Từ Yến Yến hỏi:
"Con muốn đi ăn với nó thật à?"
Phó Lâm Lăng lắc đầu:
"Con qua loa lấy lệ ấy mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!