Chương 44: (Vô Đề)

"Nhìn vậy mà vớ được phú bà, số gì mà hên dữ thần."

**

Buổi chiều, có vài người thân đến thăm nhà.

Trước đó hôn lễ quá vội vàng, ngay cả vợ chồng Từ Yến Yến cũng nhận được lời mời đột ngột nên Từ Yến Yến định đến đó trước xem chuyện thế nào, không dẫn theo họ hàng nào đến uống rượu, tránh để người ta cười nhạo.

Hai người cưới nhau được gần nửa năm, về quê thăm người thân thì đương nhiên phải mời họ hàng đến gặp.

Từ Yến Yến giới thiệu Lâm Nhiễm với mọi người, họ hàng không khỏi nhìn Lâm Nhiễm và thốt lên lời khen ngợi.

Lâm Nhiễm cũng nhận được rất nhiều lì xì.

Trong nhà gần như chật hết chỗ nên một nhóm người xuống cửa hàng tầng dưới để ngồi. Lâm Nhiễm cũng đi xuống lầu, đi loanh quanh trước tủ thuốc một cách tò mò, tủ thuốc có cảm giác cũ xưa, tên các dược liệu đều được dán ở bên ngoài mỗi kệ.

Nàng random mở ra một cái kệ, nhìn dược liệu bên trong rồi ngửi.

Phó Lâm Lăng ở bên cạnh nàng, giải đáp một số vấn đề về dược lý.

"Cậu biết hết mấy loại thuốc này luôn hả?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Biết chứ, nhưng tớ chỉ biết bốc thuốc thôi, không biết kê đơn." Phó Lâm Lăng nói.

"Vậy cũng đã giỏi lắm rồi, mà sao cậu không học Trung y?" Lâm Nhiễm hỏi lại.

"Tại tớ thấy chán, hồi nhỏ ngày nào tớ cũng trông tiệm hết, buồn lắm."

Người đến khám Trung y không nhiều lắm, hơn nữa đều là hàng xóm nên Từ Yến Yến thường chạy ra ngoài chơi mạt chược hoặc tán dóc với bạn bè.

Nếu có bệnh nhân đến, Phó Lâm Lăng sẽ chạy đi gọi mẹ về.

Phần lớn thời gian, cô ngồi giữa đống dược liệu, vừa trông tiệm vừa làm bài tập. Mỗi lần nhìn thấy nhóm bạn cùng trang lứa đi ngang qua, cô lại thấy hâm mộ.

Cô muốn đi chơi cùng họ nhưng lại không biết làm cách nào để hòa nhập với nhóm của người khác.

Thế nên, cô ghét ở nhà trông tiệm, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cô lại thấy thích nó.

"Chị dâu, tôi đến muộn rồi à?" Một người phụ nữ trung niên sang sảng bước vào, môi tô son tươi tắn, trong tay ôm một đứa trẻ chừng một hai tuổi và bên cạnh có một đôi trai gái đi theo.

"Không muộn, tiệc vẫn chưa bắt đầu đâu, tới vừa lúc." Từ Yến Yến cười nói: Vào trong ngồi đi.

"Tôi định đến sớm, nhưng ngặt một nỗi là bế cháu theo nên đi trễ, bố mẹ nó cứ bận rộn suốt ngày, chỉ có một mình tôi chăm thằng nhóc này, tôi cũng hết cách."

Người phụ nữ vừa nói xong, những người khác cũng tiến tới trêu chọc đứa bé và khen ngợi:

"Bà có phúc thật đấy, tuổi còn trẻ mà đã bồng cháu trai rồi, con gái con rể đứa nào cũng biết phấn đấu cả."

Người phụ nữ nghe bọn họ nói vậy thì vui như mở cờ trong bụng, nhìn chung quanh, nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy Lâm Nhiễm, kinh ngạc nói:

"Đây là nàng dâu của Tròn Tròn à?"

"Đúng vậy, con bé tên là Nhiễm Nhiễm."

Từ Yến Yến nói.

Người phụ nữ bước đến trước mặt Lâm Nhiễm và đánh giá nàng một cách cẩn thận.

Đây là mợ của tớ. Phó Lâm Lăng đứng bên cạnh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!