Lâm Nhiễm: (*/ω\*)
**
Phó Lâm Lăng chưa kịp phục hồi sau cơn run rẩy vừa rồi thì đã rơi vào một vòng xoáy mới.
Vòng xoáy này sâu hơn và say tình hơn.
Mái tóc của Lâm Nhiễm xõa tung trên má, thoang thoảng mùi thơm. Cô mở mắt ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Nhiễm, trong lòng bỗng như tràn ngập mật ngọt, mềm mại ngọt ngào xen lẫn chút bất ngờ vui vẻ và may mắn khó tả.
Lâm Nhiễm thích cô, Lâm Nhiễm sẽ cho cô thấy nét mặt này, Lâm Nhiễm thực sự ở bên cô.
Bác sĩ Phó. Lâm Nhiễm nỉ non tên cô,
"Phó Lâm Lăng, Lâm Lăng..."
Tiếng nói của nàng, gọi tên từng danh xưng thuộc về cô khiến tim Phó Lâm Lăng đập nhanh hơn.
Khi còn đi học, mỗi lần Lâm Nhiễm gọi cô, cô đều sẽ sửng sốt trong giây lát để xác nhận xem đó có phải là giọng của Lâm Nhiễm không, sau đó trong lòng tràn đầy mong đợi, chờ mong đối phương sẽ nói gì với mình.
Sau khi gặp lại, Lâm Nhiễm luôn gọi cô là bác sĩ Phó, người ngoài cho rằng gọi như thế quá đứng đắn, nhưng sự đứng đắn ấy lại khiến cô cảm thấy vấn vương khó tả.
Cõi lòng cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, ráng mây đỏ lửng lờ trên đôi gò má Phó Lâm Lăng, nhịp thở càng lúc càng gấp, không nhịn được phát ra một số âm thanh bình thường sẽ không có khả năng phát ra.
Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê li của cô, như cũng xúc động, cùng nhau đắm mình vào màn đêm náo nhiệt này.
Đã quá giờ đi ngủ thường lệ của Phó Lâm Lăng, nhưng Phó Lâm Lăng vẫn không buồn ngủ chút nào.
Cả hai lặng lẽ ôm nhau để xoa dịu những cảm xúc còn đọng lại.
Cô trở mình, cuối cùng nhìn thấy toàn bộ hình xăm trên eo Lâm Nhiễm, ngón tay dọc theo rễ cây lan xuống phía dưới.
Cô chưa bao giờ biết rằng ham muốn của mình với Lâm Nhiễm lại đậm sâu đến vậy.
Kể từ khi kết hôn, mỗi ngày cô đều kiềm chế bản thân, không chỉ sợ làm tổn thương đối phương mà còn sợ không còn lối thoát.
Cô thích Lâm Nhiễm, nhưng cô không muốn trói buộc nàng bằng cuộc hôn nhân này. Nếu cuối cùng đối phương không thích cô và muốn rời đi, cô sẽ buông tay để nàng đi.
May mắn là cô không phải đợi lâu, cô đã chờ được tình yêu mãnh liệt như vậy của Lâm Nhiễm.
"Cậu không đi ngủ sớm à?" Lâm Nhiễm nhận thấy sự rạo rực của cô, mỉm cười sờ má cô,
"Nhưng tớ có hơi mệt, sao giờ?"
Tớ không mệt.
Phó Lâm Lăng cúi đầu, ngậm lấy môi nàng.
Lâm Nhiễm: ??
Lâm Nhiễm: ...
Lâm Nhiễm: (*/ω\*)
Lâm Nhiễm: (*^▽^*)
Ngày hôm sau, Lâm Nhiễm mơ mơ màng màng trở mình, tiếp tục ngủ một lát, đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn thời gian, quả nhiên đã là buổi trưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!