Chương 41: (Vô Đề)

"Bác sĩ Phó, cậu có sợ không?"

**

Phó Lâm Lăng đợi một lát, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bèn tiếp tục tắm rửa, lúc ra ngoài nhìn thấy Lâm Nhiễm ôm điện thoại ngủ say, có vẻ như hôm nay chạy khắp nơi mệt mỏi rồi.

Một lúc sau, Lâm Nhiễm chợt bừng tỉnh, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng thoáng nhìn thấy Phó Lâm Lăng đang ngồi ở đầu giường đọc sách, mơ hồ nói: "Mấy giờ rồi? Sao cậu chưa ngủ?"

"Chưa đến mười một giờ."  

"Sớm vậy à." Lâm Nhiễm ngáp dài lại ngồi dậy, thấy tóc cô còn hơi ướt, hỏi: "Sao cậu không sấy tóc?"

"Tớ sợ đánh thức cậu, hiếm lắm tớ mới thấy cậu ngủ sớm vậy."

Lâm Nhiễm mỉm cười, lấy máy sấy tóc trong phòng tắm ra, cắm vào ổ điện cạnh giường, háo hức nói: "Để tớ sấy cho cậu."

"Được thôi."

Gió nóng quấn quanh đầu, mái tóc được Lâm Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve. Phó Lâm Lăng cầm sách trong tay, nhưng tâm trí đã bay đi nơi khác từ đời nào, chỉ tập trung cảm nhận độ ấm trên đầu.

"Xong rồi." Lâm Nhiễm đặt máy sấy xuống, sờ lên mái tóc khô của cô, đột nhiên từ phía sau vươn đầu tới, tựa cằm vào vai cô, thủ thỉ: "Cậu không định nói cho tớ biết cậu viết gì trên thẻ cầu duyên thật à?"

Phó Lâm Lăng nghiêng đầu, nhìn thấy gò má nàng qua khoé mắt, cười nói: "Không phải cầu duyên, mà là giữ duyên. Tớ có tơ duyên rồi, không cần cầu nữa."

Lâm Nhiễm cong môi, hôn lên má cô.

Phó Lâm Lăng đặt sách xuống, xoay người, ấn vào gáy nàng, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, từ từ hôn sâu hơn.

Lần này khoảng cách giữa hai người đã bị phá vỡ, hai người hôn nhau rồi nằm xuống, vuốt ve lưng nhau, khi thì vội vã quấn lấy lưỡi nhau, khi thì chậm rãi liếm môi nhau, hơi thở hòa quyện, như gió xuân phả vào má đào.

Mãi cho đến khi tách ra, Phó Lâm Lăng mới nhận ra tay của đối phương đã chạm vào ngực mình, tai cô chợt đỏ bừng.

Lâm Nhiễm chống cằm, vô cùng thích thú nhìn sự thay đổi trên nét mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: "Bác sĩ Phó, cậu có sợ không?"

"Sợ gì cơ?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Cậu nói xem?" Lâm Nhiễm động tay.

Phó Lâm Lăng giơ tay lên dùng cánh tay che mắt đi, nhưng Lâm Nhiễm nhìn thấy khóe miệng nhếch lên rõ mồn một của cô, giọng nói đầy ý cười: "Nhiễm Nhiễm, cậu..."

"Tớ làm sao?"

"Không có gì." Phó Lâm Lăng thả tay xuống, quay đầu nhìn nàng, cười nhẹ nói: "Ngủ đi, chắc hôm nay cậu mệt lắm, ngày mai còn phải ra ngoài chơi nữa, phải nghỉ ngơi cho khoẻ mới được." 

Lâm Nhiễm liếm môi, thấp giọng hỏi: "Hôm nay cậu vào chùa xuất gia à?"

Phó Lâm Lăng bật cười, một lúc sau mới nói: "Đây là khách sạn."

"Sao, cậu sợ à?"

"Ừm, tớ sợ."

Lâm Nhiễm bèn ngoan ngoãn dừng lại, dù sao thì nàng cũng đã ám chỉ rất rõ ràng, cho đối phương thời gian chuẩn bị tâm lý cũng được, không gấp không gấp.

Không ngờ Phó Lâm Lăng lại nói: "Tớ sợ nơi này không sạch sẽ, khâu vệ sinh không tốt, khách sạn đặt lúc đi công tác chắc không được tốt đâu."

Lâm Nhiễm: "... Được rồi."

Trưa ngày hôm sau, hai người đi ra ngoài dạo một lúc, đang ăn lẩu, Lâm Nhiễm gọi video cho Lương Tình Ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!