Chương 39: (Vô Đề)

Tớ cũng nhớ cậu.

**

Tí tách tí tách...

Bên ngoài trời đang mưa rất to, mây đen giăng đầy bao phủ thành phố và bầu trời không chút ánh nắng.

Phó Lâm Lăng đang thu dọn quần áo trên ban công, sau đó làm bữa sáng thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Một lúc sau, Lâm Nhiễm xuất hiện ở cửa bếp.

"Tiếng mưa đánh thức cậu sao?" Phó Lâm Lăng quay lại hỏi.

"Không phải, tớ đặt báo thức." Lâm Nhiễm ngáp dài đi vào, buồn ngủ nói,

"Muốn ăn sáng với cậu."

Phó Lâm Lăng mừng rỡ quay đầu lại: Cậu muốn ăn gì?

"Ăn món gì nóng nóng đi, đúng lúc trời đang mưa."

Mì được không?

Được đó.

Phó Lâm Lăng ở trong bếp nấu mì sợi, lúc bưng bát ra thì nhìn thấy Lâm Nhiễm ngồi ở bàn ăn lột bưởi và bỏ hết thịt quả tươi mới vào hộp cơm dùng một lần.

"Sao cậu không ăn mà bỏ vào hộp?"

Phó Lâm Lăng hỏi.

"Cho cậu mang lên máy bay ăn á." Lâm Nhiễm nói rồi đột nhiên chạy về phòng lấy vài miếng bịt mắt hơi nước ra,

"Ngủ đeo cái này thoải mái lắm, tớ hay dùng cái này á, cậu cất vào túi đi."

"Được. Cậu lại đây ăn mì này."

Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, Lâm Nhiễm nhìn trời, lo lắng hỏi:

"Cậu mang theo áo khoác chưa? Thành phố cậu đi công tác hình như đang hạ nhiệt đó."

Tớ có mang theo.

Phó Lâm Lăng mỉm cười trả lời, trước kia đi công tác, thu xếp hành lý xong là lên đường, làm gì có ai dặn dò tỉ mỉ như vậy, ngay cả cha mẹ cũng tin tưởng rằng cô sẽ không xảy ra sai sót gì.

"Buổi trưa cậu vẫn nên mang thẻ cơm đến căng tin ăn cơm thì hơn, bữa trưa với bữa tối nhất định phải ăn đúng giờ, sáng thì cậu cũng cố gắng ăn đúng buổi một chút. Buổi tối đừng thức khuya quá, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho tớ."

Phó Lâm Lăng nói.

"Được rồi, tớ muốn xin một chuyện."

Chuyện gì thế?

"Tớ muốn mua máy rửa chén, đúng lúc mấy ngày tới cậu không ở nhà nấu cơm, bếp trống có thể lắp đặt máy rửa chén."

Lâm Nhiễm nói.

"Được chứ, để tớ mua cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!