Đừng nói là bác sĩ Phó cho rằng ngủ thực sự chỉ là ngủ chung vậy thôi đấy nhé?
**
Lâm Nhiễm lái xe đến một trung tâm thương mại gần đó, tìm một quán lẩu bò, ngồi xuống liền gọi mười mấy đĩa thịt bò.
Lâm Nhiễm và Phó Lâm Lăng đương nhiên là ngồi cạnh nhau, Phùng Minh chỉ có thể ngồi cùng Lương Tình Ba ở phía đối diện.
"Tối nay bác sĩ Phó mời đúng không?"
Lương Tình Ba hỏi.
Phó Lâm Lăng gật đầu:
"Hai người cứ gọi thoải mái."
"Vậy tôi không khách sáo há." Lương Tình Ba gọi thêm mấy đĩa thịt rồi nhìn Phùng Minh bên cạnh,
"Con nhà người ta, có muốn gọi thêm gì không?"
Không cần.
Phùng Minh xấu hổ trả lời,
"Đừng gọi tôi con nhà người ta, gọi thẳng tên tôi là được."
"Được thôi, mà cô tên gì nhỉ? Vừa nãy nghe không rõ, là từ nào?"
"Minh trong trà minh."
(*) Trà minh chỉ là trà nói chung thôi vì minh () cũng có nghĩa là trà.
Lương Tình Ba gật đầu, sau đó rất ít nói chuyện với cô ấy.
Phùng Minh thất thần ăn cơm. Mỗi khi người bên cạnh nêu ra chủ đề mới, cô ấy đều cảm thấy lo lắng.
Nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Lâm Nhiễm, tựa hồ vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, trong lòng có chút yên tâm.
Sau bữa tối, Lương Tình Ba định quay về, Lâm Nhiễm đề nghị chở cô ấy về nhưng cô ấy từ chối.
"Tớ bắt xe về là được." Lương Tình Ba là người sảng khoái, lấy đồ xong thì rời đi trước.
Một lát sau, Phùng Minh đặt đũa xuống:
"Em cũng no rồi, trong nhà có chút việc nên đi trước."
"À được, vậy em về cẩn thận nha." Lâm Nhiễm nói.
Ừm.
Nhìn theo bóng lưng cô ấy, Lâm Nhiễm nhỏ giọng hỏi: Làm hoà chưa?
"Ừm. Tớ đã nói chuyện rõ ràng với cổ rồi, chắc là không có gì đâu." Phó Lâm Lăng gắp cục bò viên cuối cùng lên.
"Vậy thì tốt, tối nay trông cổ không vui mấy, tớ cứ tưởng còn đang giận cậu không á." Lâm Nhiễm nói.
Có hả?
"Đương nhiên là có, nhiều lần ngồi đó ngẩn người như mất hồn mất vía." Lâm Nhiễm buồn cười hỏi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!