Chương 37: (Vô Đề)

"Còn ngủ với tớ nữa không?"

**

Lâm Nhiễm không biết tại sao cô lại buồn, hiếm khi đối phương đưa ra yêu cầu, nàng còn có thể làm gì được, đương nhiên là đồng ý rồi.

Hai người đang nằm trên giường, bên cạnh gối vẫn còn hai con gấu bông, Lâm Nhiễm theo bản năng xoa bóp gấu bông, vô tình chạm vào cánh tay của Phó Lâm Lăng, suy nghĩ một lát lại bóp tay cô.

Phó Lâm Lăng tắt đèn.

Lâm Nhiễm biết cô chưa ngủ.

Tiếng thở bên tai không còn đều đều như khi chìm vào giấc ngủ.

Nghĩ như vậy lại vô thức khiến nàng hồi hộp.

Nàng thấp thỏm nhìn trần nhà hồi lâu, cuối cùng bên cạnh cũng có động tĩnh.

Phó Lâm Lăng trở mình, giơ tay ôm eo nàng.

Hơi thở của Lâm Nhiễm chợt căng thẳng, nàng nhận thấy đối phương đang dần di chuyển về hướng này, cho đến khi cơ thể cả hai chạm vào nhau.

Lâm Nhiễm nuốt nước miếng, hơi quay đầu lại, cố gắng nhìn rõ đường nét của cô trong bóng tối.

Nhưng không thể nhìn thấy rõ ràng gì cả, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ngày càng gần hơn, Phó Lâm Lăng hơi cúi đầu tựa vào vai nàng.

Lâm Nhiễm đột nhiên đoán được cô đang nghĩ gì từ hành động này, vỗ nhẹ vào cánh tay của cô an ủi.

Phó Lâm Lăng thả lỏng người, thơm lên má nàng một cái, sau đó theo nhịp vỗ nhẹ của nàng, ôm nàng yên lòng chìm vào giấc ngủ.

Lâm Nhiễm ban đầu không có buồn ngủ, nhưng nằm yên lâu như vậy, lại cảm thấy có chút buồn ngủ.

Nàng ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy vào ngày hôm sau. Lúc đó mới khoảng chín giờ, đã lâu không ngủ sớm dậy sớm như vậy và giờ nàng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Nhìn thấy bữa sáng ở phòng khách, nàng nhanh chóng rửa mặt và bắt đầu ăn.

Vì mỗi ngày nàng đều dậy muộn nên hầu hết bữa sáng Phó Lâm Lăng chuẩn bị đều là đồ nguội hoặc đồ ăn dễ hâm nóng, nhưng nàng biết Phó Lâm Lăng rất thích ăn mì. Để phù hợp với thói quen hàng ngày của nàng, cô chưa từng nấu mì, bún hay những thứ tương tự cho bữa sáng.

Lâm Nhiễm suy nghĩ một chút, âm thầm hạ quyết tâm —— thử thay đổi thói quen giờ giấc của mình mới được.

Làm việc được một lúc thì cũng gần tới giờ cơm, bèn đi căng tin ăn cơm. Nhưng nàng phát hiện Phùng Minh không ngồi cùng bàn với họ mà ngồi trong góc với vài người khác.

Khi nàng gọi Phùng Minh, Phùng Minh chào hỏi họ, nhưng lại không nói với Phó Lâm Lăng một lời nào mà cố tình tránh đi ánh mắt của cô.

Lâm Nhiễm nhìn cô ấy rồi lại nhìn Phó Lâm Lăng, mặt hai người đều có vẻ là lạ.

"Hôm qua cậu với Phùng Minh cãi nhau à?" Trên đường về, Lâm Nhiễm ngồi trong xe hỏi,

"Tối qua cậu không vui, là vì chuyện này?"

Phó Lâm Lăng không nói năng gì.

Cãi nhau dữ lắm hả?

Sau một lúc lâu, Phó Lâm Lăng mới chậm rãi trả lời: Tớ cũng không biết.

Lâm Nhiễm bỗng bật cười:

"Tớ thấy hai người không phải người dễ nổi giận gì mấy, té ra cũng sẽ cãi nhau à. Hôm qua sinh nhật cổ mà cậu cãi nhau với cổ làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!