Chương 34: (Vô Đề)

"Cậu có thể hôn tớ mà."

**

Phùng Minh gọi điện hỏi cô về quyển sổ tay, có một ca bệnh đọc không rõ chữ viết của cô, còn hỏi cô có cách nào tốt hơn và nhanh hơn không, sau đó đưa ra đề xuất khả thi.

Đương nhiên là có thể.

Vật liệu và thiết bị đang được cập nhật hàng ngày, kinh nghiệm và khả năng cũng ngày càng tăng lên. Những vấn đề trước đây được coi là ca bệnh khó nhằn và phức tạp giờ chỉ có thể được coi là những vấn đề thông thường khi nhìn từ góc độ hiện tại.

Cô rất tán thưởng Phùng Minh ở khả năng suy luận từ một ra ba này, học hỏi và áp dụng linh hoạt, tư duy không cứng nhắc mà còn rất vững vàng, tuy mới bắt đầu làm việc chính thức một thời gian ngắn nhưng cô ấy có thể hoàn thành được nhiều hạng mục riêng.

Phục hình làm đẹp răng cũng là một công việc tốn nhiều thời gian và công sức, đòi hỏi cả sự kiên nhẫn của bác sĩ với trình độ thẩm mỹ nhất định.

Cả buổi sáng hai ngày trước chỉ thực hiện một ca phẫu thuật, tình trạng răng miệng của bệnh nhân rất phức tạp, dù phải nằm hơn 4 tiếng đồng hồ nhưng bệnh nhân rất hài lòng với kết quả sau mổ và rất biết ơn các bác sĩ.

Phó Lâm Lăng cùng Phùng Minh thảo luận chuyện này một hồi, sau đó cúp điện thoại, đi tìm Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm đang ngồi trong thư phòng vẽ tranh.

Cô đi rót một ly sữa rồi đứng bên cạnh quan sát.

Lâm Nhiễm chú ý tới cô muốn nói lại thôi cùng vẻ chờ đợi mơ hồ, ngẩng đầu nghiêm túc nói:

"Giờ tớ phải chạy deadline."

Hàng mi Phó Lâm Lăng run lên, cô giơ tay xoa đầu nàng, khi ra ngoài còn nhẹ giọng nói một câu: Bé hư.

Lâm Nhiễm quay đầu nhìn bóng lưng cô, che miệng nhịn cười.

Ngày hôm sau đi công viên, Liên Phương cũng đi cùng chồng con.

Mỗi cuối tuần là thời gian chơi với con và họ nhất định sẽ đưa con đi dạo. Sau khi tới công viên, Liên Phương gọi điện thoại cho Lâm Nhiễm, kêu nàng ra chơi chung.

"Tụi mình đang ở công viên này, hai người ở đâu?"

"Bọn tớ đang trong đình hóng gió."

"Vậy bọn này qua liền."

Liên Phương cầm một cái quạt nhỏ thổi mát một hồi, sau đó nhìn thấy hai người tay trong tay đi đến, trên mặt lập tức xuất hiện ý cười, khi đến gần còn làm bộ không thấy, hỏi:

"New Zealand chơi vui không?"

"Cũng thường thôi, tớ có mang Lanolin với mật ong về cho cậu nè, đợi xíu lên nhà lấy đi, con cậu đâu?" Lâm Nhiễm ngồi xuống cạnh cô ấy, Phó Lâm Lăng cũng ngồi theo.

Kia kìa. Liên Phương chỉ về một phương hướng nào đó.

Hai người nhìn theo thì thấy cha của đứa trẻ đang cùng con mình ghé vào mặt cỏ quan sát sự phát triển của cỏ cây.

Lâm Nhiễm cười hỏi:

"Tối nay ăn cơm chung không?"

Triển luôn.

Cậu đi ao sen chưa?

Rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!