"Tớ bắt đầu nhớ cậu rồi."
**
Trương Nhạc Hoan ở chơi bốn năm ngày mới về điền nguyện vọng.
Trên đường đến sân bay, Trương Nhạc Hoan hỏi: "Chị, chị có lời khuyên gì về nguyện vọng không?"
"Chọn cái em thích ấy, mà phải có cơ hội việc làm nha." Lâm Nhiễm thuận miệng đáp.
"Em không thích gì hết, chị có gợi ý gì cho em không?"
"Chị là dân freelancer, chưa từng bước vào một cơ quan nghiêm chỉnh nào hết, e là không thể cho em lời khuyên thích hợp nào rồi." Lâm Nhiễm nói.
"Vậy dựa vào trực giác của chị, chị thấy ngành nào ổn áp trong thời điểm hiện tại?" Trương Nhạc Hoan hỏi thêm.
"Nha sĩ." Lâm Nhiễm buột miệng trả lời.
Trương Nhạc Hoan bật cười: "Trên mạng nói ai khuyên người ta học y là coi chừng ông lôi đánh đùng đùng á."
"Vậy em đừng có hỏi chị, trả lời em còn phải bị trời đánh nữa." Lâm Nhiễm hừ hừ.
"Em nói giỡn thôi mà. Điểm đầu vào nha sĩ cao lắm, em thi không đậu." Trương Nhạc Hoan nói.
Khoé môi Lâm Nhiễm nhếch lên: "Nên là, bác sĩ Phó nhà ta quá ư là xịn sò!"
Buổi tối Phó Lâm Lăng làm lỡ một ít thời gian vì ca phẫu thuật, hôm nay khá là xui xẻo khi phải phẫu thuật cả ngày, tinh thần đòi hỏi sự tập trung cao độ, về nhà không muốn nấu ăn nên dẫn Lâm Nhiễm đến nhà hàng gần đó để ăn tối.
Về nhà, vốn định xem tài liệu viết luận văn, nhưng đọc một hồi lại ngủ gật.
"Đi tắm rửa rồi ngủ đi, cậu đừng có ngủ ở đây thật đấy." Lâm Nhiễm nói.
"Ừm." Phó Lâm Lăng mở mắt và tháo kính ra xoa xoa giữa hai hàng chân mày, sau đó đứng dậy đi tắm.
Lâm Nhiễm dạo bước trên lối đi nhỏ.
Công việc đã bị trì hoãn bốn ngày, đêm nay cần phải bắt kịp tiến độ, nhưng giấc ngủ của Phó Lâm Lăng không sâu, bất cứ một động tĩnh nhỏ nào cũng có thể đánh thức cô.
Sau khi suy ngẫm hồi lâu, nàng vẫn quyết định quay lại phòng ngủ chính cầm gấu bông của mình về phòng.
Sau khi tắm xong, Phó Lâm Lăng trở về phòng thì nhìn thấy chiếc giường rỗng tuếch, bèn bước đến cửa thư phòng: "Tối nay cậu... về phòng ngủ sao?"
"Ừm, tối nay tớ phải chạy deadline, nên ngủ phòng tớ sẽ tiện hơn." Lâm Nhiễm ngẩng đầu đáp lại.
Phó Lâm Lăng nhìn tranh vẽ trên máy của nàng, gật đầu: "Được rồi, cậu đừng thức khuya quá đó."
"Ừm."
Đêm khuya, Lâm Nhiễm ngáp dài ngáp ngắn, vô thức đi đến cửa phòng ngủ chính, vừa định đẩy cửa vào thì chợt bừng tỉnh, dừng bước lại.
Trong phòng, Phó Lâm Lăng nhìn chằm chằm đôi chân ngoài cửa. Một lát sau, đôi chân ấy rời đi.
Cô trở mình, thở dài trong lòng.Lâm Nhiễm trở về nhà ăn, được mọi người tiếp đón nồng nhiệt, Tần San San và Vương Khả thi nhau kể những mẩu chuyện thú vị xảy ra trong bệnh viện mấy ngày nay, còn trách móc nàng mấy nay không tới căng tin ăn cơm.
Lâm Nhiễm trò chuyện với các cô một lát, nhìn thấy bóng dáng Phùng Minh liền gọi: "Phùng Minh, qua đây ngồi chung này!"
Phùng Minh đã chú ý đến bàn của họ nãy giờ, định làm bộ không thấy, nhưng tiếc là Lâm Nhiễm gọi cô ấy lại, còn vẫy tay với cô ấy, nên cô ấy đành phải đi qua bên kia.
"Hai người quen nhau à?" Tần San San hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!