Chương 3: (Vô Đề)

"Con người tớ thật vô vị."

**

Suốt buổi ăn ba người tán gẫu rất vui vẻ, Phó Lâm Lăng vẫn khá ít nói, nhưng hai người còn lại đều biết tìm chủ đề cho cuộc trò chuyện, dù không tham gia đối thoại cũng không khiến người ta cảm thấy xấu hổ hay nhàm chán.

Phó Lâm Lăng uống nước ấm, nghe hai người trò chuyện về giới giải trí, ai nấy cũng hớn hở và hoạt bát.

Thời còn cắp sách đến trường, Liên Phương đã mê đu idol, sơ hở là luyên thuyên đủ thứ về giới giải trí, làm mấy người xung quanh phải nghe đầy tai.

Phó Lâm Lăng thì không bao giờ tham gia vào những chủ đề như vậy.

Không phải cô không thích nói chuyện này, mà là cô không dám.

Ai cũng có những người bạn tốt của riêng mình, chúng lớn dần lên như những nhánh cây, phát triển và mở rộng, tiếp xúc với các bạn khác, cuối cùng hoà mình với nhau.

Mà Phó Lâm Lăng thì không có bạn.

Lúc nào cô cũng một thân một mình, luôn bị dồn vào một góc khuất với các hoạt động tập thể.

Cô đã quen với việc dành toàn bộ thời gian cho việc học từ lâu rồi, chỉ có thế cô mới lờ đi những phiền muộn khác.

Nhưng có một lần, trong giờ tự do hoạt động của tiết thể dục, cô về lớp để làm bài tập, ngoài cô ra thì còn một người nữa đang ngủ trên bàn.

Đó là học sinh chuyển trường Lâm Nhiễm, nàng như có một lực hấp dẫn nào đó, vừa đến là đã hòa nhịp với mọi người và thậm chí còn làm thân với các bạn lớp khác.

Cô hâm mộ năng lực này, nhưng lại không dám chủ động bắt chuyện.

Bấy giờ, lại có thêm mấy nữ sinh cười nói rôm rả bước vào, là lớp phó văn nghệ Vương Triết, nhìn thấy Phó Lâm Lăng đang đọc sách, bèn xì xào bàn tán:

"Đó, con mọt sách lại học bài nữa kìa, hồi nãy mấy cậu thấy cái tướng chạy của cậu ta không? Chẳng khác gì con gấu cả, tớ còn cảm thấy mặt đất như vang tiếng phịch phịch luôn á, hahaha."

Một người khác nói đùa:

"Tớ còn tưởng là bức tường di động cơ đấy!"

Đám người cười khúc khích.

Ngón tay Phó Lâm Lăng siết chặt cuốn sách, vờ như không nghe thấy, vùi đầu thật sâu tiếp tục đọc sách.

Ồn chết đi được.

Ngay lúc này, người đang ngủ chợt tỉnh lại, híp mắt chống cằm nói:

"Vương Triết, sao tôi không biết cái mồm của các cậu lại khủng cỡ đó vậy, lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa nhỡ tay bổ đôi cái mõm của các cậu ra, nên giờ vẫn chưa kịp khâu lại phải không?"

Mày mắng ai đấy?

"Tôi không mắng ai hết, tôi chỉ mắng chó thôi."

Vương Triết cả giận nói:

"Lâm Nhiễm! Mày tưởng mày có gì hơn người hả, cũng chỉ được cái đẹp thôi, thành tích cũng có hơn ai đâu! Tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi đó, ngày nào cũng õng a õng ẹo, cười nói giỡn hớt với bọn con trai, còn lén nhuộm tóc đeo khuyên tai nữa, chẳng ra thể thống gì cả!"

Đúng lúc đó Liên Phương cũng về lớp, vừa thấy hai người cãi nhau, không nói một lời gia nhập cuộc chiến, cuối cùng ai cũng góp mặt trong danh sách phạt quét dọn vệ sinh của thầy chủ nhiệm.

Kể từ ngày đó, Vương Triết và Lâm Nhiễm tồn tại mâu thuẫn, mà dường như họ đã quên mất lý do cãi vã ban đầu là gì.

"Cái đó mà cậu gọi là già rồi sao? Phải gọi là nghèo mới đúng." Lâm Nhiễm cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!