"Không ly hôn."
**
Hai người vội vã chạy về nhà thì thấy Trương Ngô đã đứng trước cửa.
Lâm Nhiễm thở phì phò nói: "Sao mẹ tới đột ngột vậy, giờ cũng muộn rồi để con đưa mẹ về, đừng làm chú Lưu trông."
"Mẹ có chút việc ở gần đây nên tiện đường tạt qua xem một cái. Dù gì cũng tới trước cửa rồi, không cho mẹ vô uống miếng nước à?" Trương Ngô nói.
"Trong nhà lộn xộn lắm, con chưa có dọn xong, hay hôm nào hẵng vào."
"Mày sao vậy con? Lấy vợ xong là không cho mẹ bước vào nhà mày luôn hả?" Trương Ngô trừng mắt nhìn nàng, quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng, "Tiểu Phó con nói xem?"
Phó Lâm Lăng không dám bướng, đành mở cửa mời mẹ vợ vào nhà.
Lâm Nhiễm không thiết sống nữa mà ngã vào lòng cô, Phó Lâm Lăng đỡ nàng vào nhà và đặt lên sô pha.
"Nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ lắm mà."
Trương Ngô đi quanh phòng khách, sau đó nhìn vào bếp, mặt bàn sạch sẽ và không có vết mỡ dầu vương vãi, tủ lạnh cũng không thấy tăm hơi các loại thức uống linh tinh mà còn có rau, thịt và một ít dưa chua.
Trông giống như một ngôi nhà thực thụ.
Trương Ngô vui mừng trở lại phòng khách.
Phó Lâm Lăng rửa trái cây và tán gẫu với bà trong phòng khách.
"Mẹ qua bên này làm gì vậy? Đã giải quyết xong chưa?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Cũng không có gì, chẳng qua là bà bạn của mẹ được bồng cháu trai nên mời mẹ qua ăn cơm, mẹ thấy cách nhà bọn con không xa nên ghé qua thăm luôn." Trương Ngô cầm một quả táo lên ăn, nói thêm, "Tiểu Phó ơi, dì có đặt hẹn khám với con á, tuần sau sẽ đến tìm con khám răng."
"Dạ được."
Ngồi trong chốc lát, Phó Lâm Lăng đi ra ban công tưới cây, còn Lâm Nhiễm trao đổi với khách hàng qua điện thoại, không để ý rằng Trương Ngô đã đi toilet.
Khi quay lại phòng khách, sắc mặt Trương Ngô đã thay đổi: "Giờ cũng muộn rồi mẹ về trước đây, cuối tuần nếu có thời gian thì qua ăn cơm đi, mẹ giúp hai đứa cải thiện cuộc sống."
"Cải thiện cái gì, ngày nào bác sĩ Phó cũng làm đồ ăn ngon bổ dưỡng, sức ăn hiện giờ của con đã tăng hơn trước rồi đó." Lâm Nhiễm mỉm cười đưa bà ấy ra ngoài.
"Con không biết xấu hổ hay gì mà còn nói vậy, suốt ngày cơm bưng nước rót, sao không để Tiểu Phó nghỉ ngơi?" Trương Ngô liếc xéo nàng.
"Đúng đúng đúng, mẹ nói đúng lắm, nào rảnh thì con về." Lâm Nhiễm tiễn bà ấy xuống lầu, "Chú Lưu không đi cùng mẹ hả? Con lái xe đưa mẹ về nhé?"
"Khỏi, mẹ bắt xe về là được." Trương Ngô cau mày quay đầu nhìn lại, thấy Phó Lâm Lăng không đi theo mới kéo cánh tay Lâm Nhiễm, "Con với Tiểu Phó là sao?!"
"Sao là sao?" Lâm Nhiễm không hiểu.
"Sao hai đứa còn ngủ riêng?"
Vẫn bị phát hiện, Lâm Nhiễm cười gượng: "Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tụi con khác nhau mà, sợ làm phiền lẫn nhau nên ngủ riêng một đoạn thời gian trước ấy."
"Bớt xạo, làm gì có ai mới kết hôn đã ngủ riêng." Trương Ngô bất mãn trả lời, trầm tư hồi lâu mới trầm giọng hỏi, "Con nói thật cho mẹ biết đi, hai đứa kết hôn là tại mẹ phải không?"
"Cũng không hẳn."
"Vậy thì vẫn là tại mẹ, con nhỏ chết bầm này, mẹ mong được nhìn thấy con kết hôn, nhưng mẹ không muốn con cưới bừa như vậy! Lúc đó con nói với mẹ thế nào, nói là hai đứa có thiện cảm, có tình cảm với nhau từ hồi đi học, toàn là gạt mẹ đúng không?" Trương Ngô trách hỏi.
Lâm Nhiễm thấy bà tức giận cũng không dám nói dối, sờ mũi trả lời: "Tình bạn học, cũng có thể xem như một loại tình cảm đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!