Sờ nữa là vô ý vô tứ
**
Cưới nhau vội vàng, lướt qua rất nhiều thủ tục.
Không phải Lâm Nhiễm không nghĩ đến nhẫn, mà nàng cứ cảm thấy nó không thiết thực, cũng không thích hợp các cô.
Phó Lâm Lăng làm việc trong bệnh viện, ngày nào cũng phải phẫu thuật nên không thể đeo nhẫn.
Và nàng thì thích các loại nhẫn trang sức hơn, mấy hộp trang sức chứa đầy đồ nữ trang, bao gồm cả hàng hiệu lẫn hàng chợ.
Nàng luôn cảm thấy nhẫn cưới không đẹp bằng, ảnh hưởng đến việc phối đồ hằng ngày của mình.
Trước đó Phó Lâm Lăng chưa từng đề cập đến, thế là nàng cũng tự động lờ nó đi.
"Lúc đi làm cậu đeo được à?" Lâm Nhiễm không chắc chắn hỏi.
"Tớ có thể đeo lúc hết giờ làm mà." Phó Lâm Lăng nói, Cậu thấy sao?
Lâm Nhiễm suy nghĩ một hồi, không hiểu sao sực nhớ đến đôi mắt hằn vẻ thù địch của Vương Khả, lại nhìn cái người chậm tiêu Phó Lâm Lăng.
Có nhẫn cưới cũng không tệ, có thể sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Cả một ngày trời bác sĩ Phó tiếp xúc không ít người, kiểu gì cũng bị vài người dòm ngó.
"Vậy mua, đi làm cậu cũng phải đeo cho tớ." Lâm Nhiễm chọt chọt cổ áo cô,
"Mua dây chuyền lồng nhẫn vào, đeo ở đây này."
Được. Phó Lâm Lăng cười nói.
Hai người định bụng ngày mai tan làm sẽ đi mua cùng nhau, nhưng vừa đến chiều Lâm Nhiễm đã bị Trương Ngô triệu hồi.
Đám cưới của Trương Ngô đang đến gần nên hú nàng qua phụ một tay, bà cũng muốn hỏi ý nàng một số việc.
"Lần này không mời thằng cha của con đâu nhé, con thấy được không?" Trương Ngô hỏi.
"Khỏi mời, đến là chướng tai gai mắt." Lâm Nhiễm nói.
"Ừa, mẹ cũng đang có ý này. Với lại lần này cậu của con không đến được nên cử con gái đến thay, cũng chính là em họ nhỏ của con á. Đúng lúc hôm đó thi đại học xong luôn, cậu con muốn con bé ở đây chơi thêm mấy ngày, coi như du lịch."
Thì triển thôi.
"Phòng mới bên kia của hai đứa dọn dẹp sao rồi? Chừng nào thì mẹ mới được qua xem thử?"
Dạo trước Trương Ngô có nhắc mấy bận là muốn đi xem xem, nhưng Lâm Nhiễm lại lấy cớ chưa thu dọn đồ đạc xong để từ chối, sợ bà thấy ngứa tay khăng khăng đòi dọn.
Dạo gần đây thấy bà cũng lại sức, nên đi xem thử cũng không sao.
"Nào cũng được, mà trước khi đi mẹ nhớ gửi tin nhắn cho con nhé."
Hai mẹ con bàn bạc chi tiết về tiệc cưới một lúc, khi lão Lưu mua đồ ăn về hỏi:
"Mấy giờ Tiểu Phó tan ca vậy con? Bảo nó qua đây ăn cơm."
Để con hỏi thử.
Nơi này cách nhà khá xa, nếu kẹt xe thì kiểu gì cũng phải một tiếng mới đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!