"Ngày mai chúng ta đi mua nhẫn nhé."
**
Lâm Nhiễm vốn định chọc Phó Lâm Lăng, nhưng cuối cùng người đỏ mặt lại là mình.
Nàng giả vờ thoải mái và mỉm cười với những người khác:
"Thấy chưa, tôi đã bảo bác sĩ Phó không có vụng miệng rồi mà."
Tần San San cất tiếng cười to:
"Không vụng không vụng, không hề vụng về một chút xíu nào hết á. Các đồng bào độc thân cũng ăn theo bác sĩ Phó đi, đâu là mở mang đầu óc, còn không phải là đây sao!"
Lâm Nhiễm cười cười, lúc ăn cơm hiếm thấy im lặng, nhịn không được len lén nhìn Phó Lâm Lăng một cái, thấy cô duyên dáng ăn cơm như thường thì mới bình tĩnh lại.
Ăn cơm xong, mọi người từ từ giải tán.
Lâm Nhiễm nhìn thời gian, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm, liền hỏi:
"Các cậu có phòng nghỉ trưa không?"
"Không có, toàn là tìm bừa một chỗ nghỉ ngơi thôi."
Phó Lâm Lăng nói.
Hả? Lâm Nhiễm tưởng đâu ai nấy cũng có phòng nghỉ thoải mái để ngủ trưa chứ.
"Thế sao lúc trước cậu không về nhà ăn cơm rồi ngủ luôn mà lần nào cũng nghỉ ngơi ở bệnh viện vậy hả?"
"Tớ không muốn trưa về còn phải nấu cơm, thế thì lúc nào cũng có thể lỡ thời gian tan ca ấy." Phó Lâm Lăng nói.
"Được rồi, nhưng giờ còn hơn một tiếng lận á, cậu định về phòng khám nằm một hồi hay gì?"
"Ừm, cũng có thể nằm trên ghế một lát."
"Vậy sao ngủ ngon được, nhà gần vậy mà, về ngủ đi, tớ có lái xe nè, tí nữa tớ đưa cậu qua." Lâm Nhiễm nói.
Phó Lâm Lăng nhìn nàng và đồng ý.
Lúc trước cô lười về là vì thấy ăn cơm xong lại về chợp mắt một lát thì khổ thân quá, nên cũng không quan tâm điều kiện nghỉ trưa ra sao.
"Vậy đừng lề mề nữa, tốc độ đi."
Lâm Nhiễm vội ăn xong miếng cơm cuối cùng, trên bàn còn sót lại một ít trái cây.
Các đồng nghiệp kia chưa thân với nàng nên cũng ngại lấy nhiều.
"Cậu lên xe trước đi, tớ nghe điện thoại cái đã." Điện thoại Phó Lâm Lăng chợt reo lên.
OK. Lâm Nhiễm cầm túi trái cây đi đến cửa nhà ăn, đúng lúc gặp phải Vương Khả từ bên kia nhà ăn đi ra.
"Y tá Vương, trùng hợp vậy, cô còn nhớ tôi không?"
Lâm Nhiễm nhiệt tình chào hỏi.
Ờ. Vương Khả liếc nhìn nàng, ban nãy ngồi trong góc đã thấy bọn họ xôm tụ cỡ nào, giờ cả bệnh viện ai cũng biết bác sĩ Phó gọi nàng là bé con hết.
"Lần trước cảm ơn cô chiếu cố nhé, mẹ tôi xuất viện mà cứ nhắc cô mãi ấy. Vừa nãy không thấy cô, nên giờ tặng cô ít trái cây ăn lấy thảo nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!