Một cái hôn ươn ướt chạm vào môi.
**
Trái tim Phó Lâm Lăng đập nhanh hơn vài nhịp.
Chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, cô đầu hàng:
"Hay mình vẽ chỗ khác nha."
Lâm Nhiễm phì cười.
Nàng biết ngay, mặc dù bác sĩ Phó đột nhiên vào kỳ nổi loạn tuổi trung niên, nhưng thực chất bên trong vẫn là người đứng đắn.
Vẽ ở đâu?
Vẽ ở chân đi. Phó Lâm Lăng đi làm hầu như là mặc quần dài, có khi sẽ mặc váy dài, nhưng về cơ bản là không lộ đùi.
Để an toàn, cô quyết định vẽ trên đùi.
Lâm Nhiễm nhìn điện thoại, sắp đến giờ ngủ của Phó Lâm Lăng, bèn nói:
"Vẽ xong còn phải để cho khô một lát nữa, không thì dễ bị lem lắm, hay là ngày mai hẵng vẽ, giờ cũng muộn rồi."
Được thôi.
Phó Lâm Lăng vào bếp nấu thuốc, đặt đồng hồ báo thức rồi đi tắm, để điện thoại lên bàn:
"Lát nữa báo thức reo thì cậu tắt bếp đi nhé."
OK.
Một lát sau, điện thoại reo lên.
Lâm Nhiễm cầm lên mới thấy không phải đồng hồ báo thức, mà là cuộc gọi đến.
Nàng không nghe.
Điện thoại lại gọi đến hai lần, nàng chạy đến phòng tắm gõ cửa:
"Có ai gọi cho cậu nãy giờ nè."
Phó Lâm Lăng tắt nước hỏi: Ai gọi thế?
"Không biết nữa, không có lưu tên, chỉ có dãy số thôi."
"Vậy cậu nghe giúp tớ đi, chắc là đa cấp ấy."
OK.
Điện thoại vang lên lần nữa, Lâm Nhiễm liền bắt máy: Alo, xin chào.
Bên kia yên lặng trong giây lát mới có một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
"Cô không phải đàn chị, cô là ai đấy?"
Xem ra là đàn em của Phó Lâm Lăng, Lâm Nhiễm nói:
"Cậu ấy đang tắm, có gì thì cô gọi lại sau nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!