"Cởi áo ra đi, bác sĩ Phó."
**
Phó Lâm Lăng bị mất ngủ.
Từ khi gặp lại Lâm Nhiễm, tần suất mất ngủ càng tăng lên, thời gian mất ngủ cũng càng ngày càng dài.
Cô nhận bức tranh từ nơi Lâm Nhiễm, cầm trong tay nhìn chằm chằm hồi lâu.
Rất vui vì những gì Lâm Nhiễm nói, nhưng cô cũng không khỏi nghĩ đến những ngày đi học trước đây.
Luôn là người đến lớp sớm nhất và về muộn nhất, hầu như không có hoạt động giải trí nào và toàn bộ thời gian đều dành cho việc học.
Cô cũng hâm mộ những người có thể đi chơi đây đó, nhưng cô không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu nên chỉ có thể làm theo lời thầy cô và bố mẹ —— chỉ có học tập thì mới có tương lai.
Mặc dù có một số người cười nhạo cô là một con mọt sách. Nhưng giờ đây, cô thực sự rất biết ơn con mọt sách đã cố gắng hết mình năm xưa.
Bây giờ cô có thể có một công việc tử tế mà mình thích, có thu nhập ổn định, định cư ở một thành phố lớn và đạt được cái gọi là thành công trong miệng bao người. Hơn nữa, bây giờ cô có vóc dáng cao ráo, diện mạo ưa nhìn, chưa kể cô còn kết hôn với Lâm Nhiễm.
Tất cả những gì cô có bây giờ không thể vắng bóng sự nỗ lực của cô ngày ấy.
Lâm Nhiễm nói phải, cô nên tự hào về bản thân mình.
"Bác sĩ Phó, chị có chuyện gì vui sao?" Y tá Tần hỏi.
Sao lại hỏi vậy? Phó Lâm Lăng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thao tác của Lâm Tùng, những công đoạn đơn giản đều giao cho các thực tập sinh thực hiện.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay tâm trạng của chị rất tốt, chốc chốc lại tủm tỉm cười một mình, vừa nhìn là biết có chuyện vui rồi."
Y tá nói.
Có hả? Phó Lâm Lăng nhìn các thực tập sinh khác.
Trong số đó có một nam sinh biểu hiện xuất sắc gật đầu hỏi:
"Có ạ, cô nhớ sư mẫu của bọn em rồi phải không?"
Nghe vậy thì những người khác đều phì cười, sau đó nhanh tay bụm miệng lại.
Phó Lâm Lăng liếc họ một cái, khóe môi cong cong, chẳng nói đúng sai gì mà chỉ nói:
"Cậu rỗi lắm nhỉ, người bệnh tiếp theo là đến cậu rồi đấy, cậu chuẩn bị xong chưa?"
"Không thành vấn đề, lần trước em là người lấy dấu cho bệnh nhân đấy mà."
Khi nói chuyện, Phó Lâm Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đè vai Lâm Tùng lại: Để tôi.
Lâm Tùng sắc mặt trắng bệch, đứng sang bên cạnh nhìn thao tác của cô.
Lúc tan làm, Phó Lâm Lăng chỉ rõ vấn đề của từng người một, khi đến lượt Lâm Tùng thì nói: "Muốn cố gắng hoàn thành tốt một việc nào đó là một chuyện hay, nhưng những gì chúng ta phải đối mặt là bệnh nhân, chỉ chăm chăm vào tình trạng trong răng, tốc chiến tốc thắng mà bỏ qua phản ứng đau đớn của người bệnh là một điều không nên.
Với lại phải tập trung, đừng làm mình hồi hộp chểnh mảng thao tác trước mắt chỉ vì tôi đang đứng cạnh nhìn cậu."
Lâm Tùng cúi đầu.
Vài ngày sau có một đoàn đội đến bệnh viện giao lưu và học tập, đội do cố vấn tiến sĩ của Phó Lâm Lăng dẫn đầu, mang theo vài bác sĩ trẻ đến học hỏi.
Khi nhìn thấy Phó Lâm Lăng, cố vấn tiến sĩ vui mừng giới thiệu Phó Lâm Lăng với những người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!