Ấy mà vành tai lại ửng đỏ
**
Tình tiết trong phim tiến triển từng chút một, kích thích điểm ký ức của Liên Phương.
"Ê, các cậu còn nhớ lúc chủ nhiệm mở phim này cho lớp mình xem rồi skip cảnh nữ chính khoả thân không? Làm hại tớ không biết sự tồn tại của cảnh này luôn ấy, về nhà còn rủ bố mẹ xem chung với tớ nữa chứ, các cậu không biết lúc đó tớ xịt keo cỡ nào đâu."
Liên Phương nói.
Lâm Nhiễm cười cười:
"Thầy cũng mở phim này hả?"
"Có chớ, cậu không nhớ hả?"
Chủ nhiệm lớp là giáo viên tiếng Anh, hay bật phim Hollywood cho cả lớp xem vào mỗi đợt kiểm tra hàng tháng kết thúc.
"Tớ nhớ ông ấy thích chiếu phim cho lớp, nhưng quên mở phim này."
"Thì lúc đó cậu có thèm xem đâu, cậu nói cậu xem rồi nên lén mở anime xem cơ mà."
Nghe cô ấy nói vậy Lâm Nhiễm rốt cục cũng có ấn tượng, nhớ mang máng mình tọt vào một góc cuối lớp lén lút ngồi xem anime, hơn nữa...
"Ể? Lần đó xem phim là vì Phó Lâm Lăng đoạt thưởng gì đó phải không?" Lâm Nhiễm hỏi.
Vậy hả? Liên Phương quay đầu hỏi Phó Lâm Lăng.
Phó Lâm Lăng nhìn hai đôi mắt hiếu học này, trả lời: Thi tài toán học.
"Đúng đúng đúng, thi tài toán học!" Lâm Nhiễm nói rồi đứng lên đặt gấu bông sang bên cạnh,
"Tớ đi WC, không cần pause."
Phó Lâm Lăng nhìn con gấu, nhặt nó lên và dùng tay bóp hai cái, rất mềm mại, dường như còn vương hơi ấm, không nhịn được bóp thêm vài cái.
"Nhiễm Nhiễm mà thấy cậu ăn hiếp gấu của cậu ấy vậy, khéo lại giận cậu cho coi." Liên Phương chọc ghẹo nói.
"Cậu ấy sẽ không giận."
Phó Lâm Lăng chắc mẩm nói.
"Cậu chắc chắn thế à?"
"Nếu có giận thì dỗ ngọt là được rồi, cậu ấy không để bụng đâu."
Xưa giờ Lâm Nhiễm không phải người thù dai.
Sau lần hiểu lầm trốn học đó, Phó Lâm Lăng nghĩ rằng Lâm Nhiễm sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa ấy chứ đừng nói đến khả năng làm bạn, nên cô không dám hy vọng xa vời mà vẫn dồn toàn bộ sự chú ý vào chuyện học hành.
Vài ngày sau, với tư cách là đại diện của trường, cô tham gia thi tài toán học và đoạt giải nhất trở về, chủ nhiệm mừng rỡ bảo mọi người cho một tràng pháo tay, nhưng trong lớp chỉ có tiếng vỗ tay thưa thớt.
Không phải ai cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác vinh dự tập thể này, bởi vì những người khác không có ý tham gia, huống chi đây là cô trò giỏi khó gần, nên chẳng ai quan tâm.
Sau giờ học Phó Lâm Lăng đi WC và gặp phải Lâm Nhiễm với Liên Phương ở cầu thang, tay hai người cầm đồ ăn vặt mới mua, cười nói rôm rả thảo luận tối nay nên xem phim gì.
Thân hình cao lớn mập mạp của Phó Lâm Lăng chặn đường các cô, cô lúng túng nghiêng người chờ các cô đi trước.
Liên Phương bước lên cầu thang trước, còn Lâm Nhiễm thì ngước nhìn Phó Lâm Lăng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!