"Chút chuyện nhỏ này sao mà cậu ấy biết được?!"
**
Hoá ra nàng vẫn còn nhớ.
"Thế mà cậu vẫn nhớ hả?" Phó Lâm Lăng ngạc nhiên.
Hai người là bạn cùng lớp chỉ vỏn vẹn một năm, không chơi chung với nhau mà cũng rất ít tiếp xúc nữa, nhiều năm không liên lạc như vậy, không nhận ra nhau mới là chuyện thường, nên Phó Lâm Lăng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu rồi.
"Cũng phải có ấn tượng chứ, đặc biệt là tên của cậu ấy, tớ nhớ hình như có lần tớ còn khen tên cậu với bạn cùng bàn nữa cơ." Lâm Nhiễm trả lời.
Phó Lâm Lăng rũ mắt, giấu đi ý cười trong đôi mắt mình.
"Với lại, tớ nhớ cậu không những là nữ sinh có thành tích tốt nhất A6, mà còn... cao nhất."
Mập nhất. Phó Lâm Lăng thay lời muốn nói giúp nàng.
Lâm Nhiễm nở nụ cười:
"Nhưng giờ cậu gầy vậy thì quả thật là thay hình đổi dạng mà, vừa nãy tớ cũng không dám nhận, còn tưởng rằng là cùng tên không đó."
Thì ra là đoán được tớ ngay từ đầu rồi à.
Phó Lâm Lăng uống một ngụm nước theo thói quen.
Nếu đã nhận ra nhau thì không thể tránh khỏi nhắc tới một vài bạn học cũ, Lâm Nhiễm hỏi:
"Cậu còn nhớ Liên Phương không?"
"Nhớ, ngồi cùng bàn với cậu."
"Cậu ấy cũng làm việc ở đây, con gái cũng hai tuổi rồi, hồi trước còn hay hẹn nhau ăn cơm, giờ lấy chồng rồi nên cũng ít có thời gian gặp mặt, có gì lần sau hẹn cậu đi cùng được không?"
Lâm Nhiễm nói.
Được chứ.
"Giờ cậu còn liên lạc với bạn học cũ nào không?" Lâm Nhiễm hỏi.
Không có. Phó Lâm Lăng lắc đầu, rồi lại uống nước tiếp.
Lâm Nhiễm nhớ trước kia cô là người trầm tính ít nói, hình như lúc nào cũng độc lai độc vãng, hành vi này ở thời trung học thích tụm năm tụm ba thì có vẻ hơi quái đản.
Nhưng đêm nay Phó Lâm Lăng có vẻ không còn cố ý lảng tránh đối thoại như trước nữa, vẫn có chút thay đổi.
"Tớ thích những ngày ở trung học Dục Bắc nhất, nhưng ra trường thì tớ mất liên lạc với nhiều người trong lớp lắm, lại còn không thể tốt nghiệp với các cậu, mà ngay cả ảnh tốt nghiệp chung cũng không có nữa, tiếc thật đó." Lâm Nhiễm cảm thán.
Năm 12 Lâm Nhiễm mới chuyển đến trung học Dục Bắc.
Năm đó, mối quan hệ giữa cha mẹ nàng rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, động chút là cãi nhau, sau đó Trương Ngô lại phát hiện một chuyện động trời, hòng tránh ảnh hưởng đến việc học của Lâm Nhiễm, nên bà ấy đã gửi nàng sang ở tạm nhà dì cả rồi học lớp 12 ở đó.
Nhưng học bạ vẫn còn ở chỗ cũ, nên nàng phải về trường cũ trước kỳ thi để thi đại học.
"Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Tớ học đại học bên này, xong rồi làm việc ở đây luôn." Phó Lâm Lăng trả lời.
Lâm Nhiễm gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!