"Chính cậu ấy đã là sự lãng mạn."
**
Liên Phương mới đến cách đây nửa giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà Phó Lâm Lăng nên không ẵm con theo để tránh gây rắc rối.
Lâm Nhiễm đã dẫn cô ấy thăm quan sơ qua bố cục chung của gian nhà, sau đó kết luận: Ngoại trừ không giống kết cấu thì mọi thứ không khác nhà cậu là bao.
Điều này chứng tỏ đồ đạc nhà Phó Lâm Lăng thật sự rất ít.
Ngay cả quần áo cũng ít, chủ yếu là đen trắng xám, nếu thích kiểu nào thì mua luôn mấy màu còn lại, quan trọng là tiết kiệm thời gian và sức lực.
"Sống chung cảm giác thế nào?" Liên Phương hỏi.
"Tốt lắm!" Lâm Nhiễm ngồi xếp bằng trên thảm theo thói quen.
Cái thảm này là nàng đặt mua hai ngày trước mới giao đến, giặt sạch phơi khô đến nay mới đưa vào sử dụng.
"Cậu không biết cuộc sống của cậu ấy quy luật cỡ nào đâu. Bảy rưỡi dậy làm bữa sáng, tám rưỡi đi làm, tối làm về nấu cơm, sau đó đọc sách, có khi sẽ chạy bộ quanh chung cư, cuối cùng là đi ngủ lúc mười một giờ." Lâm Nhiễm hâm mộ chết đi được, "Chế độ làm việc và nghỉ ngơi hấp dẫn biết bao, phải chi tớ cũng có thể tự giác được như vậy thì mẹ tớ khỏi phải lo một mình tớ sống thế nào."
"Tối không thức khuya luôn hả?" Liên Phương hỏi.
"Không hề."
"Thế thì hay thật, tớ chăm con còn phải thức cả đêm đây, thực sự không kiểm soát được."
"Chứ còn gì nữa, chắc đây là nguyên nhân mà cậu ấy có thể đỗ tiến sĩ còn bọn mình thì không đấy." Lâm Nhiễm hưng phấn nói với cô ấy, "Cậu biết gì không? Không ngờ cậu ấy lại đậu tiến sĩ á!"
"Đỉnh vậy, nhưng cậu ấy vốn là kiểu người suốt ngày cặm cụi học tập mà, nên tớ cũng không bất ngờ lắm."
"Nhưng tớ chỉ quen mỗi tiến sĩ là cậu ấy thôi, ngầu bá cháy."
Liên Phương nhìn nàng một cái, mập mờ hỏi: "Bây giờ cậu ngưỡng mộ cậu ấy lắm phải không?"
"Ngưỡng mộ thì không hẳn, nhưng tán thưởng thì có đấy, một người vừa tự giác vừa cầu tiến như cậu ấy thì khó mà làm ngơ được đúng không?" Lâm Nhiễm nói.
"Chính xác, tán thưởng chính là bước đầu tiên của tình yêu, có triển vọng rồi bạn tôi ơi!" Liên Phương nhìn thoáng qua phòng ngủ, "Hai cậu ngủ riêng đúng không?"
"Đúng vậy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn tớ khác nhau mà, ngủ riêng thì thích hợp hơn."
"Chắc là không đơn giản vậy rồi." Liên Phương nháy mắt, "Ngại phải không?"
Lâm Nhiễm nhìn đi nơi khác, một lát sau lại nhìn lại: "Bọn tớ đốt cháy giai đoạn yêu đương, tự nhiên ngủ chung thì có hơi ngượng nghịu ấy."
"Rõ ràng, mà mấu chốt là hai cậu quen còn biết từ trước nữa, eo ôi nghĩ đến đó thôi là tớ đã thấy xấu hổ rồi." Liên Phương cười nghiêng ngả.
"Đúng vậy, cứ từ từ thuận theo tự nhiên đi."
"Cũng phải, cơ mà tớ thấy tính khí của Phó Lâm Lăng nom không giống người biết cách tạo lãng mạn lắm."
"Cuộc sống đâu ra nhiều cốt truyện lãng mạn cho cậu đến vậy, cậu bớt xem phim thần tượng lại đi."
"Đỡ hơn mấy bộ phim bé liên đó của cậu, cốt truyện không có, chỉ toàn pỏn là pỏn thôi."
Lâm Nhiễm mỉm cười giơ tay đánh cô ấy.
Đùa giỡn một hồi thì Phó Lâm Lăng tay xách nách mang trở về, đứng trước cửa nào là đưa gấu bông cho Lâm Nhiễm, nào là đưa chocolate, làm Liên Phương nhìn mà thấy chua lòm.
Khi Phó Lâm Lăng vào bếp nấu cơm, Liên Phương mới lặng lẽ nói với Lâm Nhiễm: "Tớ xin rút lại câu hồi nãy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!