Chương 16: (Vô Đề)

Sau này, chúng ta còn có sau này.

**

Phó Lâm Lăng thức dậy trước khi báo thức reo.

Cô chưa bao giờ ngủ nướng, dù là ngày đông cô cũng sẽ dậy ngay khi đồng hồ báo thức reo lên, sau đó đội nắng sớm bước vào tiết chi bài đầu giờ.

Nhưng hôm nay, khi mở mắt ra cô không rời giường ngay mà yên tĩnh nằm đó nhìn chằm chằm trần nhà, toan nghe động tĩnh bên kia tường.

Tất nhiên là không nghe thấy gì.

Nhưng mỗi lúc nghĩ đến Lâm Nhiễm ngủ phòng bên, không hiểu sao cô lại cảm thấy thỏa mãn.

Khi đồng hồ báo thức reo lên, cô mới lười biếng ngồi dậy, tay chân nhẹ nhàng sửa soạng ra ngoài, bình thường toàn là đi xe đạp điện đến bệnh viện, nhưng hôm nay cô lại lái xe.

Bởi vì trên ghế phụ chễm chệ hai túi kẹo cưới khổng lồ.

Đến tận giữa trưa đi căng tin cô mới xách theo túi kẹo cưới này qua.

"Phó Lâm Lăng, thứ gì đây? Tự dưng lại đưa kẹo?" Một đồng nghiệp ở phòng khám khác nghi hoặc cầm lấy viên kẹo, nhìn thấy bao bì màu đỏ, câu trả lời gần như đã tỏ, nhưng cô ấy không cho là thật.

Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự.

Kẹo cưới. Phó Lâm Lăng đẩy gọng kính cười nói, Tôi kết hôn rồi.

Nhà ăn lao xao toàn là những tiếng hò hét khó tin.

Người sốc nhất không ai khác ngoài y tá cộng sự của cô, y tá biết cô ế từ trong trứng, còn cảm thấy cô không thông suốt, ai theo đuổi cô cũng hờ hững, bất kể là nam hay nữ, sao giờ lại đột nhiên kết hôn vội vậy?

Sốc đến mức người thực vật nghe xong cũng bật dậy hỏi một câu thật không đó.

Mọi người ồn ào hỏi cô cưới khi nào, cưới ai.

"Một tháng năm, mới cưới hai ngày trước thôi, đối phương là bạn cùng lớp của tôi." Phó Lâm Lăng nói.

"Chúc mừng nhé! Nào có thời gian thì dẫn cô ấy đi ăn cơm chung!" Đồng nghiệp nói.

"Thế phải xem khi nào cậu ấy rảnh đã."

"Ê ê ê, mới đó đã giữ của rồi à."

Những người khác cười phá lên, xúm vào dò hỏi chi tiết.

Bên kia, Vương Khả buồn bực nhìn chocolate trong hộp, thẳng tay đưa cho đồng nghiệp của mình.

"Đúng là bất ngờ thật." Đồng nghiệp cảm khái một câu, sau đó an ủi cô ấy,

"Thôi bỏ đi, đã bảo cậu tỏ tình sớm đi mà không chịu, giờ bị người ta hớt tay trên rồi đó thấy chưa."

Làm gì có.

Vương Khả nhớ lại trạng thái của hai người, không vui lẩm bẩm,

"Làm gì có chuyện hớt tay trên."

"Không thì là cái gì?"

"Chắc có tư tình với nhau lâu rồi." Vương Khả nhìn bác sĩ Phó ngày hôm nay tươi cười rạng rỡ và nói nhiều lạ thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!