Chương 13: (Vô Đề)

"Lúc trước cậu ghét tớ lắm hả?"

**

Mẹ Phó phải trông tiệm nên chỉ ở một ngày là về, bố Phó ở đây một mình cũng kỳ và cũng không muốn trở thành bóng đèn của đôi vợ vợ son, vì vậy hai vợ chồng ăn sáng xong là tạm biệt cả nhà Lâm Nhiễm.

"Khi nào rảnh thì cùng Tròn Tròn về chơi nha con." Mẹ Phó kéo tay Lâm Nhiễm nói.

"Dạ, con biết rồi." Lâm Nhiễm cười tủm tỉm trả lời, nhưng không khỏi tò mò, "Tròn Tròn là nhũ danh của cậu ấy ạ?"

"Đúng vậy, vừa chào đời đã là một con nhóc bụ bẫm rồi."

Phó Lâm Lăng xấu hổ đẩy mắt kính.

"Thật hả? Em thấy Tiểu Phó gầy lắm mà." Trương Ngô ngạc nhiên nhìn Phó Lâm Lăng.

"Giờ mới vậy thôi chứ cái hồi đi học mập dữ lắm, mập đến nỗi nhỏ tự ti mà không dám chơi với ai luôn ấy." Mẹ Phó nói.

Nghe vậy, Lâm Nhiễm nhìn Phó Lâm Lăng đang đứng bên cạnh mình, nhớ lại lúc trước học chung một năm, mình với cậu ấy cũng không được xem là bạn bè và hầu như không có tiếp xúc gì với nhau cả.

Có trời đất chứng giám, không phải nàng làm lơ người ta vì người ta béo, mà là tính khí không hợp, cứ cảm thấy con ngoan trò giỏi sẽ không chơi với những đứa cá biệt như mình.

Nhớ có lần nàng trốn học gặp phải Phó Lâm Lăng ở cổng trường, còn chủ động bắt chuyện, bảo cô đừng nói cho giáo viên.

Lúc ấy Phó Lâm Lăng không nói năng gì, cũng chẳng biết có đồng ý không.

Nhưng buổi chiều chủ nhiệm vừa bước vào lớp là đã phê bình Lâm Nhiễm trốn học, sau đó phạt nàng chép từ vựng 500 lần, tận 500 lần đấy!

"Tiểu Phó ơi, con giảm cân kiểu gì vậy? Dạy cho dì được không?" Trương Ngô kinh ngạc hỏi.

Phó Lâm Lăng chưa kịp trả lời thì mẹ Phó đã thở dài chân thành nói: "Ai biết được bé nó bỏ ra bao nhiêu công sức chứ..."

Lâm Nhiễm nhớ lần trước nàng cũng hỏi vấn đề này, lúc ấy Phó Lâm Lăng bâng quơ đáp một câu vận động.

Nhưng việc giảm cân vốn dĩ rất khó nhằn, chưa kể cô đã béo từ lúc sinh ra nên có lẽ phải ăn khổ nhiều lắm.

Nghĩ vậy, nàng vỗ vỗ cánh tay Phó Lâm Lăng, sau đó che miệng kề tai nói nhỏ: "Cậu lợi hại vậy làm chuyện lớn nhất định thành công."

"Cậu nói gì?" Phó Lâm Lăng hoang mang cúi người xuống, tỏ ý nàng nói rõ hơn đi.

"Cậu có nghị lực vậy muốn làm gì nhất định sẽ làm được." Lâm Nhiễm tán thưởng nói.

Phó Lâm Lăng nghiêng đầu nhìn nàng đầy hàm ý: "Ừm."

Lâm Nhiễm cùng Phó Lâm Lăng đến sân bay, trước khi đi mẹ Phó bỗng nhắc nhở: "Nhiễm Nhiễm, nếu có thời gian thì con dọn đến ở với Tròn Tròn đi."

Tối hôm qua Phó Lâm Lăng đã giải thích với mẹ già lý do tại sao hai người chưa sống chung, nhưng mẹ cô hiển nhiên là không yên tâm.

"Dạ được." Lâm Nhiễm gật đầu, "Con định hai ngày này mới dọn qua."

Sau khi tiễn hai người lên máy bay, Phó Lâm Lăng nghe một cuốc điện thoại, lúc cúp máy còn có chút bất đắc dĩ nói với Lâm Nhiễm: "Hôm nay sinh nhật của trưởng khoa nên tớ phải đi một chuyến."

"Vậy cậu đi nhanh đi, tớ tự dọn đồ được, một mình tớ kiểm kê đồ đạc cũng tiện hơn." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng đưa Lâm Nhiễm về nhà mới quay xe đến nhà trưởng khoa.

Lâm Nhiễm ở nhà thu dọn một lúc, phát hiện có quá nhiều đồ đạc, tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát, điện thoại chợt reo lên.

Là Liên Phương gọi nàng ra ngoài chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!