Chương 12: (Vô Đề)

"Không được, con mắc cỡ."

**

Bữa tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại cha mẹ hai bên.

"Tiếc là dì cả không thể đến chung vui với tớ." Lâm Nhiễm thấp giọng nói:

"Lúc tớ chuyển trường là ở nhờ nhà dì ấy. Mấy năm trước dì mất vì ung thư nên lần trước mẹ tớ mới sợ khối u đến vậy."

Phó Lâm Lăng vỗ về an ủi nàng.

Trương Ngô đi trước đưa ông bà sui về nhà để hành lý rồi nhiệt tình mời họ đi dạo đây đó.

Lâm Nhiễm chớp thời cơ, lặng lẽ cho Trương Ngô xem chiếc vòng vàng:

"Mẹ Phó cho con cái này này, mà nhà mình có của gia bảo gì không mẹ?"

"Nhà mình chỉ truyền lại mỗi bảo bối là con thôi."

Trương Ngô vỗ vai nàng nói:

"Được rồi, lòng mẹ biết phải làm gì mà."

Trước khi ra ngoài, Trương Ngô lấy một phong bì đỏ dày cộm ra đưa cho Phó Lâm Lăng:

"Tiểu Phó, sau này chúng ta là người một nhà rồi nha con."

Con cảm ơn dì.

Phó Lâm Lăng cung kính nhận phong bì vào tay.

"Phí sửa miệng cũng nhận rồi mà còn gọi là dì à?" Mẹ Phó đứng bên cạnh nói.

"Không sao không sao, sắp nhỏ nhất thời không quen là bình thường ấy mà, đợi chừng nào quen thì sửa được thôi." Trương Ngô cười nói,

"Đi đi đi, chúng ta ra ngoài đi dạo."

Trong khu trung tâm thương mại, mẹ Phó nhìn trúng một cái váy, cầm nó ướm thử lên người Lâm Nhiễm rồi trực tiếp thanh toán.

Trương Ngô giành trả nhưng bị một câu mua cho con dâu của bà chặn lại, thế là Trương Ngô cũng kéo Phó Lâm Lăng đi chọn đồ, cứ hỏi là bảo chọn cho con dâu.

Cả quá trình Lâm Nhiễm và Phó Lâm Lăng toàn bị kéo đi thử quần áo khắp nơi, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Còn hai quý ông thì tay xách nách mang ngồi trên sô pha đàm đạo dưỡng sinh.

Khi Trương Ngô biết mẹ Phó là thầy thuốc Trung y thì hào hứng dò hỏi đủ loại tình trạng cơ thể, nóng lòng muốn được bà bắt mạch, sau đó tóm lấy cổ tay Lâm Nhiễm đưa qua:

"Chị à, chị xem sức khoẻ của Nhiễm Nhiễm thế nào."

Mẹ Phó bắt mạch cho nàng, đeo mắt kính treo trên cổ lên, bảo nàng há miệng cho bà xem lưỡi:

"Âm hư sinh nội nhiệt."

"Chị nói đúng quá! Nó vừa thức đêm vừa ăn cay, thế mà tay chân lúc nào cũng lạnh." Trương Ngô nói.

"Vấn đề này thì nhiều người trẻ tuổi mắc phải lắm, để dì cho con mấy phương thuốc, ngày thường phải chú ý chế độ ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi nha, còn Tròn Tròn phải thường xuyên giám sát đốc thúc con bé nhiều hơn đấy."

Lâm Nhiễm định bụng nói không cần khua chiêng gõ trống như thế, nhưng lại thấy Phó Lâm Lăng nghiêm túc gật đầu như thật: Dạ được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!