"Tớ nói không lại cậu."
**
Trong xe, mẹ Phó nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nhiễm hồi lâu mới hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, sao hai đứa quen nhau được thế?"
Hòng xua tan sự nghi ngờ của mẹ Phó, Lâm Nhiễm bèn nói:
"Dạ dì, lúc trước con với cậu ấy học chung lớp 12 ở Dục Bắc ấy ạ."
"À, ra là bạn cùng lớp..." Mẹ Phó gật đầu, liếc Phó Lâm Lăng rồi hỏi:
"Vậy hai đứa vẫn giữ liên lạc đến giờ hả?"
"Không phải, bọn con mới gặp lại thôi à, hàng xóm tầng trên làm mai cho bọn con, lúc gặp mặt mới biết là bạn học cũ, thế là liên lạc đến giờ."
Lâm Nhiễm nói.
"Nhưng hai đứa mới gặp lại có được bao lâu đâu nhỉ, dù có yêu đương thì chừng ấy thời gian cũng đâu đủ dài, sao tự nhiên lại kết hôn?"
Mẹ à. Phó Lâm Linh ngăn bà ấy lại,
"Cậu ấy đang lái xe đó, mẹ đừng làm phiền người ta nữa. Vả lại, người cầu hôn là con này."
Lâm Nhiễm cảm kích nhìn cô.
Cái con nhỏ này. Mẹ Phó lắc đầu, ngồi thẳng người không nói nữa.
Kết quả bố Phó lại ra trận:
"Nhiễm Nhiễm à, con đang làm nghề gì thế?"
Mẹ Phó vểnh tai lên nghe.
"Con thường vẽ tranh để kiếm tiền ạ."
"Ồ, ra là đại họa gia à."
Lâm Nhiễm cười khẽ, Phó Lâm Lăng cũng không khỏi bật cười khi nhớ lại lần trước nàng nói rằng dì Vương cứ hễ nhắc tới vẽ tranh thì bảo ngay đại họa gia.
Bố Phó không hiểu mình nói gì mà khiến các cô lần lượt bật cười như vậy.
Khi đến khách sạn, Trương Ngô đã đứng đón mọi người ở cửa. Hai người phụ nữ chưa từng gặp mặt, giờ đây này lại thăm hỏi hàn huyên nhau hệt như chị em ruột.
Chú Lưu dẫn họ vào ngồi.
Tổng cộng có năm bàn.
Lâm Nhiễm dẫn Phó Lâm Lăng vào phòng thay quần áo, giúp cô đeo vòng ngọc trai vào cổ, ngó trái ngó phải rồi búi tóc cho cô.
Lâm Nhiễm đứng đằng sau nhìn Phó Lâm Lăng trong gương:
"Được đấy được đấy, quá xá đẹp."
Phó Lâm Lăng giương mắt nhìn đối phương: Cậu đẹp hơn.
"Giờ tới đoạn tâng bốc nhau hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!