"Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
**
"Bác sĩ Phó, chị từ chối Triệu tiểu thư rồi hả?" Y tá Tần đưa dụng cụ khâu cho Phó Lâm Lăng.
"Ừ." Phó Lâm Lăng đáp lại, cúi đầu khâu vết thương cho bệnh nhân.
"Tiếc vậy, Triệu tiểu thư cũng đẹp mà lại còn là giáo viên nữa, em thấy hợp với chị lắm đấy."
Y tá Tần là người nói nhiều, ngày nào cũng thích trò chuyện với cô, nhưng không chậm trễ công việc nên Phó Lâm Lăng cũng không bảo ban gì.
"Xong rồi." Phó Lâm Lăng vỗ vai bệnh nhân, ôn hòa nói: "Trong vòng 24 giờ không được đánh răng. Hai ngày này ăn đồ lỏng, không được ăn đồ cứng."
"Được được." Bệnh nhân ngồi dậy, khẽ cắn răng cảm nhận những chiếc răng mới trồng.
"Đây là những chuyện cần lưu ý, dì lấy về từ từ đọc." Y tá Tần đưa cho bà một danh sách chi tiết được in sẵn.
"Được rồi, cảm ơn." Bệnh nhân đi đến chỗ bác sĩ, nhìn bác sĩ đang viết bệnh án, chợt hỏi: "Bác sĩ Phó, con thích phụ nữ à?"
Phó Lâm Lăng hơi khựng lại.
Chắc là bà nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô với y tá Tần, thế là y tá Tần sửng sốt hỏi: "Dì Vương, sao dì lại hỏi chuyện này?"
Dì Vương từng đến đây điều trị vài lần, bà cũng hay nói liến thoắng, bất cứ khi nào rảnh miệng là bà sẽ trò chuyện với các y tá và bác sĩ ngay, điều trị xong là bà sẽ khen bác sĩ Phó lên tận trời, nên ít nhiều gì họ cũng có ấn tượng với dì Vương.
"Dì không có ác ý, chỉ là muốn hỏi bác sĩ Phó có bạn gái chưa thôi à?" Dì Vương cười hỏi.
"Không có." Phó Lâm Lăng nói.
"Vậy con có mẫu người lý tưởng gì không?" Dì Vương lại hỏi.
"Không có."
"Vậy dì giới thiệu cho con một cô bạn gái được không?" Dì Vương nhiệt tình nói: "Dì là người nhìn con bé khôn lớn đây, nó đẹp dữ lắm con ơi, mà còn hiếu thảo nữa, giờ đang là đại hoạ gia đó nha!"
Y tá Tần tham gia vào cuộc trò chuyện: "Nếu tốt như ngài nói thì sao vẫn còn độc thân vậy?"
Dì Vương: "Bác sĩ Phó cũng rất tốt mà, không phải cũng độc thân sao?"
Y tá Tần không phản bác được.
"Con nhóc kia cũng độc thân mấy năm nay rồi, làm mẹ nó thấy hơi lo nên nhờ mấy chị em bạn dì hỏi thăm thử xem có ai phù hợp không. Mà dì mới nghe bác sĩ Phó té ra cũng là... con nói xem này có trùng hợp không cơ chứ!" Dì Vương hí hửng vỗ tay.
Phó Lâm Lăng đánh bệnh án, kẹp nó vào sổ khám bệnh rồi đưa lại cho bà: "Tuần sau tới cắt chỉ, nếu có thắc mắc gì thì gọi cho phòng khám."
Thấy bác sĩ Phó không trả lời những gì bà vừa nói, dì Vương vẫn không ngừng cố gắng: "Bác sĩ Phó không muốn gặp con bé thật sao? Đẹp dữ lắm luôn đó!"
Y tá Tần buồn cười trước giọng điệu của bà, cũng xúi giục: "Đúng rồi đó bác sĩ Phó, người đẹp à nha, hẹn một bữa cũng đâu có lỗ."
"Đúng đó, gặp nhau ăn bữa cơm chứ có lỗ lã gì đâu, cứ coi như kết bạn mới cũng được mà." Dì Vương nói, "Con bé là người địa phương, tên Lâm Nhiễm."Lâm Nhiễm ngủ đến trưa mới dậy, mất một ít thời gian để ăn cơm hộp và xem gameshow, đến tận chạng vạng mới bắt đầu làm việc.
Gần đây nàng đang vẽ bản thảo cho một studio game, bận đến mức chế độ làm việc và nghỉ ngơi loạn nhịp hết cả lên.
"Nhiễm Nhiễm." Trương Ngô dùng chìa khóa mở cửa, đi vào thư phòng, quả nhiên nhìn thấy nàng vẫn đang vẽ tranh.
"Ăn cơm chưa?" Trương Ngô hỏi.
"Con chưa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!