Năm ngày sau, Lý Kha lại gặp Tô Tinh.
Tô Tinh đến tìm anh.
Lý Kha thấy mấy ngày này hơi dài, thật sự là quá dài.
Sự tò mò quấn lấy anh mấy ngày nay cuối cùng cũng được thỏa mãn. Anh muốn biết Tô Tinh sẽ hỏi anh điều gì. Cô hỏi: "Sư phụ, chàng có thích ta không?
"Lại một chiêu bất ngờ. Lý Kha mở to mắt, không biết nên đáp lại thế nào. Chờ một chút, hình như trình tự hơi rối loạn. Đáng ra phải là anh hỏi vấn đề này trước, sau đó lại quay về chuyện kia sao? Không đúng không đúng, không nên hỏi vấn đề nào hết. Tuổi tác bọn họ chênh lệch quá nhiều. Anh là sư phụ cô. Lý Kha thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng anh cố tỏ ra nghiêm túc, định dạy dỗ cô nhóc một bài thật cẩn thận."Tinh nhi, năm nay đệ tử bao nhiêu tuổi?"
"Sắp mười lăm rồi."
"Vậy đệ tử biết ta bao nhiêu không?"
"Hai mươi lăm ạ."
"Đúng rồi, ta là sư phụ của đệ tử, còn hơn đệ tử năm tuổi, vì thế…"
Nhưng anh chưa nói hết câu, Tô Tinh lại hỏi: "Có liên quan gì đến chuyện chàng thích ta hay không?
"Lý Kha cứng họng. Tô Tinh lại nói:"Nếu chàng thật sự ghét ta, vậy nếu chẳng nhẽ ta là đệ tử chàng thì không đáng ghét?"
Vấn đề này hình như… Lý Kha lại chăm chú suy nghĩ.
"Nếu chàng ghét ta, vậy tuổi tác chàng không chênh nhiều với ta thì không đáng ghét sao?"
Hình như không phải.
"Vì sao ghét thì có thể tùy tiện ghét, nhưng thích thì lại không được? Ghét và thích, chẳng phải cũng là một kiểu thôi sao?" Tô Tinh nói năng hùng hồn lý lẽ, "Sư phụ, chàng nói đi, đây là đạo lý gì?
"Lý Kha hoàn toàn cứng họng. Anh rất muốn giảng giải cho cô nhóc, nhưng anh lại không phản bác được những lời này của cô nhóc. Anh bị cô nhóc làm cho loạn óc. Cứng họng. Không trả lời được. Tô Tinh nhìn anh đứng như trời trồng, lại quay đầu bỏ đi:"Lần sau hỏi chuyện khác, ta đi trước.
"Lại quay về? Còn muốn hỏi thêm? Lý Kha luống cuống, dợm bước đuổi theo:"Tinh nhi…" có gì thì nói một lần cho rõ ràng, cứ dây dưa rất khó chịu.
Thế nhưng anh càng gọi, cô nhóc càng chạy nhanh, thoáng cái đã biến mất dạng.
Lý Kha đứng ngơ ngác. Một lúc sau, anh mới tỉnh ra. Sao anh lại không đuổi kịp cô nhóc cơ chứ, anh có khinh công cơ mà! Nhưng bây giờ cô nhóc chạy mất rồi, anh cũng đành chịu.
Lý Kha càng nghĩ càng thấy hoảng loạn.
Cô nhóc nghiêm túc thật sao? Cô nhóc muốn gả cho anh, thích anh thật sao?
Thế nhưng bọn họ không được đâu, không hợp.
Anh không thể khiến một cô nương tốt phải chờ đợi được. Hay là anh nên nói chuyện đàng hoàng với cô, để cô hoàn toàn từ bỏ? Thế nhưng, nếu nặng lời, liệu cô nhóc có đau lòng không nhỉ?
Lý Kha lại không muốn cô phải đau lòng.
Lý Kha càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng rối. Cuối cùng, anh quyết định: đã không giải quyết được, vậy thì cứ tránh trước.
Lý Kha xin Long Nhị ra lệnh cho mình đi xa làm việc một chuyến. Anh không chào hỏi Tô Tinh, cứ thế lặng lẽ đi.
Lần này đi hẳn một tháng.
Lúc chuẩn bị đi, Lý Kha nghĩ cứ để cô nhóc đó yên một thời gian, đợi đến khi cô nhóc nguội lạnh thì sẽ không nghĩ lung tung nữa. Những ngày anh không ở đây, tẩu tử của Lý gia rồi cả Triệu gia nữa, họ sẽ giới thiệu cho cô những chàng trai tốt hơn anh, nhất định cô sẽ quên được anh.
Không, không, không cần quên anh đi, không nghĩ đến chuyện kết hôn với anh là được. Anh vẫn là sư phụ của cô, anh vẫn có thể đối xử với cô tốt như trước kia, nhưng chỉ là sư phụ của cô thôi.
Anh nghĩ như vậy thật tốt, không thể nào tốt hơn nữa. Nhưng qua nửa tháng, lòng anh vô cùng khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!