Chương 93: Kể chuyện cũ, kẻ ác bị bắt

"Muốn, ngươi cứ từ từ nói.

"Nói càng lâu càng tốt. Cư Mộc Nhi vẫn luôn tin rằng Long Nhị sẽ đến. Hắn nói với nàng ba lần"giờ Sửu đến đón", vì sao phải nhấn mạnh canh giờ? Nàng mù, trong phòng giam cũng không có người báo canh giờ, nói chuyện canh giờ với nàng có tác dụng gì? Rõ ràng có kẻ nghe lén, hắn còn nói đến ba lần.

Vì thế, nhất định hắn sẽ đến cứu nàng.

Chỉ cần nàng đợi được. Hắn có thể tìm được nàng, cho đến giờ chỉ có hắn mới tìm được nàng.

Còn Vân Thanh Hiền bắt đầu kể chuyện.

Hồi nhỏ, Vân Thanh Hiền lớn lên ở Huyền Sơn, hai mẹ con sống dựa vào nhau.

Mẹ hắn ta không phải người ở đây. Bà là người Tây Mẫn quốc, do người nhà bị hại nên mới chạy đến Huyền Sơn. Sợ bị kẻ thù tìm ra, bà mai danh ẩn tích, đổi tên thành Vân Hương, sống ở thị trấn bên cạnh, ít tiếp xúc với người khác.

Vân Hương rất yêu cầm, mặc dù bà chơi không giỏi lắm nhưng ngày nào cũng phải chơi vài khúc.

Một ngày nọ, bà gặp một người đàn ông trong hội hè ngoài rừng đào. Người đó tên Lý Đông Vượng.

Cư Mộc Nhi gật đầu. Không khác phỏng đoán của nàng lắm. Nghĩ đến cũng giống chuyện tiên sinh kể: nam nữ gặp nhau, mến nhau, người nam đi xa tha hương tìm công danh, chưa quay trở lại.

Quả nhiên Vân Thanh Hiền cũng kể như vậy.

Chỉ khác là bình thường, người phụ nữ ở lại quê hương chờ tình lang về thường đau khổ bi thương, gặp cảnh đau buồn. Nhưng mẹ của Vân Thanh Hiền không như thế.

Cuộc sống của Vân Hương rất phong phú.

Bà giáo dục Vân Thanh Hiền cẩn thận. Hàng ngày bà chơi cầm, tài cầm tiến bộ không ít. Bà rất nhớ nhung Lý Đông Vượng, từ nỗi nhớ này mà bà viết ra một từ khúc êm ái. Bà đưa tất cả tình cảm vào từ khúc, tầng tầng lớp lớp, kéo dài không dứt.

Ai nghe từ khúc này cũng phải khen hay, ngay cả cầm sư dạy cầm nổi tiếng nhất trong thành cũng khen từ khúc này tuyệt vời, chỉ không tin rằng bà chỉ là người chơi cầm vô danh.

Vân Thanh Hiền rất yêu mẹ mình.

Bà lương thiện, khiêm tốn, còn tài hoa. Bà không quan tâm đến lời đồn đại, không tranh đua, thản nhiên, vô cùng ý chí.

Vân Hương nói với Vân Thanh Hiền rằng bố hắn ta là một người đàn ông rất giỏi, trọng tình trọng nghĩa, ôm chí lớn, tự tin nhất định có thể làm quan, tạo phúc cho trăm họ.

Còn vì sao người phụ thân rất giỏi này chưa từng quay về, Vân Hương chỉ nói với Vân Thanh Hiền rằng làm quan không dễ, hơn nữa còn là một người đến từ nơi vùng sâu vùng xa, không tiền không thế, muốn đứng vững ở kinh thành cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, ông ấy không biết rằng Vân Thanh Hiền tồn tại.

Vốn hôn sự của Lý Đông Vượng và Vân Hương chỉ diễn ra sơ sài, là hai người tự đính ước. Hai người lạy trời đất và Phật tổ trong miếu, chưa từng uống rượu giao bôi. Khi đó, người lớn hai nhà không còn, lại không có tiền, vì thế Vân Hương không hề yêu cầu gì.

Bà đưa tất cả tiền tiết kiệm của mình cho Lý Đông Vượng, tiễn ông ta lên kinh đi thi.

Không lâu sau khi Lý Đông Vượng đi, Vân Hương phát hiện ra mình có thai, sau đó sinh ra Vân Thanh Hiền.

Vân Thanh Hiền vốn tên Lý Thanh Hiền.

Vân Hương thường xuyên kể chuyện của Lý Đông Vượng cho hắn ta nghe. Bà không muốn con mình không biết gì về bố, càng không mong con mình oán giận bố.

Vì thế, Vân Thanh Hiền lớn lên trong lời ca ngợi phụ thân của mẫu thân và tiếng cầm tuyệt diệu của Vân Hương.

Năm Vân Thanh Hiền mười bốn tuổi, Vân Hương ốm nặng rồi qua đời. Trước khi mất, bà nắm tay Vân Thanh Hiền, bảo hắn ta lên kinh thành tìm bố mình. Bà nói ở kinh thành, chắc chắn Lý Đông Vượng đang nỗ lực thực hiện chí hướng, không hề dễ dàng.

Bà nói Vân Thanh Hiền không nên trách ông ta, còn bảo Vân Thanh Hiền nói với ông ta rằng bà vẫn chờ ông ta mang kiệu đến cưới bà. Có điều, sức khỏe của bà không tốt, không giữ được lời hứa, mong ông ta đừng trách bà.

Vân Thanh Hiền đau lòng tưởng chết.

Hắn ta đổi tên thành Vân Thanh Hiền để tưởng nhớ mẫu thân. Dù sao thì họ Lý này cũng chưa từng có ai gọi hắn ta.

Vân Hương nói đúng một việc: một kẻ nghèo hèn không tiền không quyền không dễ sống chốn kinh thành. Vân Thanh Hiền ăn uống kham khổ, chịu nhiều nỗi đau, bị đánh đập sỉ nhục nhiều lần, nhưng hắn luôn nhẫn nhịn. Hắn tìm một người đàn ông trung niên tên Lý Đông Vượng khắp nơi, nhưng không tìm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!