Do đó cuộc so tài của Long Nhị cùng Cư Mộc Nhi bắt đầu.
Long Nhị không thừa nhận những thứ không thoải mái này là do hắn tự chuốc phiền, bởi vì hắn cho là khiển trách nho nhỏ của hắn trước đây cũng không phải là thật. Hắn còn nhớ nàng là một cô gái, cho nên cũng không có thật sự dùng cái loại thủ đoạn đối đãi đàn ông kia để đối phó nàng.
Nếu không, thân nàng là một manh nữ nho nhỏ như vậy, Long Nhị hắn căn bản chính là dùng một ngón tay có thể bóp chết nàng.
Đúng là hắn cũng không có làm như vậy.
Hắn thậm chí cũng không giống Đinh Nghiên San gọi ác hán du côn đến động thủ động cước với nàng, chính hắn cũng hoàn toàn không có đụng vào một cọng tóc gáy của nàng.
Hắn không có phá đám quán rượu của cha nàng, cũng không có chặt đứt sinh lộ tiểu cô nương bán hoa mà nàng quan tâm, cũng không có phá hủy cái sân nhỏ nàng dạy những đứa trẻ bình dân đánh đàn.
Xem đi, hắn thật không có nghiêm túc đối phó nàng nha, hắn chỉ là…… ừ, chỉ là thoáng trêu chọc nàng một chút mà thôi.
Nhưng Cư Mộc Nhi này thật không biết phân biệt, chẳng những mỗi lần đều muốn trả thù ngược lại, hiện tại lại còn dám châm chọc hắn.
Làm một người đàn ông có thân phận có địa vị, Long Nhị cảm thấy nếu bỏ mặc hành vi này của nàng không thèm để ý tới, vậy thể diện Đại lão gia hắn cũng không còn sót lại chút gì.
Hắn nhất định phải cho biết tay, không thể để nàng cho là hắn nhận thua.
Vì vậy, hắn rất nhanh liền an bài Tiên Vị lâu đưa đồ ăn cho tửu quán Trụ Trạch, nói rõ ra là đưa cho Cư Mộc Nhi ăn. Món ăn không có gì khác ngoài cá.
Hấp, kho tàu, hương nổ, loạn hầm cách thủy …… Tóm lại chính là cá, hắn mua một đống cá nhiều xương cho Cư Mộc Nhi ăn, hắn biết rõ nàng nhất định sẽ hiểu ý tứ của hắn.
Long Nhị hắn không phải là dễ trêu, hắn nhất định phải làm cho nàng bị xương cá mắc cổ, khó chịu ói ra không xong nuốt xuống không trôi.
Kết quả không đầy mấy ngày sau, Cư Mộc Nhi đưa hai cây trượng trúc tới đây. Ý kia Long Nhị cũng hiểu, nàng rõ ràng là đang nói, đừng làm rộn nữa, ngươi không phải là muốn trượng trúc sao? Ta tặng ngươi hai cây chơi một chút.
Long Nhị không cam lòng yếu thế, hắn chính là muốn trộm trượng trúc của nàng, vậy thì sao? Hắn tự mình đi, lẳng lặng đến tiểu viện của Cư Mộc Nhi, trộm toàn bộ ba cây trượng trúc trong phòng nàng đi.
Ngày thứ hai, Cư Mộc Nhi nhờ Tô Tình đưa tới cho Long Nhị một quyển cầm phổ, đó là quyển đơn giản nhất, là cầm phổ dùng cho tiểu hài nhi tập cầm, lúc tặng cầm phổ tới Tô Tình còn chuyển thêm một câu nói:"
Tỷ tỷ nói, nếu hài tử trong phủ nhàm chán, để cho nó cố gắng học cầm đi."
Long Nhị nhận lấy cầm phổ, cơn tức đằng đằng bốc lên, nhưng hắn còn chưa có nghĩ ra cái chiêu mới gì đối phó manh nữ này. Bởi vì hắn phát hiện kiểu tặng lễ đùa giỡn này không có ý nghĩa, không muốn dùng.
Lần trước lúc hắn đi trộm trượng trúc, nghe được Cư Thắng đang hỏi Cư Mộc Nhi tại sao Tiên Vị lâu cứ đưa cá đến nhà? Giọng nói nghe hơi có phần là đáng tiếc. Thì ra là Cư Mộc Nhi nhận cá xong liền đều cho cha nàng làm đồ nhắm, còn nói đây là thù lao nàng dạy người đánh đàn.
Cư phụ ăn thấy ngon, liền hào hứng nhận.
Điều này làm cho Long Nhị ở trong lòng lại ghi hận Cư Mộc Nhi một khoản. Nàng khiến hắn mất trắng bạc lại không có thoải mái. Hắn còn cảm thấy nữ tử này ngay cả cha mình cũng lừa dễ dàng như vậy, quá không được người thích.
Long Nhị vừa được nhàn rỗi liền nghiêm túc nghĩ, nên làm sao khiến cho Cư Mộc Nhi xấu mặt. Nhưng lúc này hắn lại nghe thấy lời đồn đãi trên phố.
Toàn thành hiện tại người nào cũng biết Long Nhị gia đối với việc bản thân không biết âm luật mà cảm thấy xấu hổ, những ngày gần đây len lén muốn học cầm tập nhã, thay đổi hình tượng thương nhân thô tục chỉ mê sổ sách.
Lời đồn đãi này làm cho Long Nhị rất không cao hứng, bởi vì hắn không có một chút gì cảm thấy không biết âm luật có cái gì mà xấu hổ.
Mặt khác, vì đồn đãi vậy, Long Nhị bắt đầu nhận được các loại "hậu lễ" về chuyện tập cầm, thậm chí thiên kim khuê tú các nhà cũng bắt đầu nhiệt tình tìm hắn đàm luận về chuyện lý thú đánh đàn tập cầm, còn có xung phong nhận việc nguyện ý tự mình đến truyền thụ tài đánh đàn cho Long Nhị gia.
Cái danh này Long Nhị cho tức giận đến cơm cũng không ăn được, ngủ cũng không ngon.
Hắn hạ quyết tâm, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, nếu cái manh nữ kia đã xuất thủ đoạn bỉ ổi như vậy, vậy cũng đừng trách hắn dùng chiêu số khó coi đáp lễ.
Không đầy vài ngày sau, trên phố bắt đầu truyền, nói manh nữ Cư Mộc Nhi đang nhiệt liệt theo đuổi Nhị gia Long phủ. Nói nàng bất chấp mắt mù bất tiện, trên trang tửu lâu tích cực dâng trà bái phỏng, lại tặng cầm tặng cầm phổ tặng trượng trúc cho Long Nhị gia.
Ba dạng này đều là vật Cư Mộc Nhi cực yêu, đem tặng như vậy, làm như đem những vật chính mình yêu nhất đều cho Long Nhị, thổ lộ phải nói là cực kỳ lớn mật.
Những lời này truyền ra, tất cả mọi chuyện về Cư Mộc Nhi lại bị khơi ra mà nói. Nàng yêu cầm yêu sách, tẩu hỏa nhập ma làm cho mắt mù, là một nữ nhân điên khùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!