Chương 6: Tâm tư nhớ thương càng muốn trêu chọc

Long Nhị tại Lân thành trốn liền một lúc mười ngày.

Đối phó loại tình huống trước mắt này, liền như đàm phán mua bán, nên rèn sắt khi còn nóng thì nhanh nhẹn gấp rút, nên kéo dài thì phải kéo dài, đối với chuyện quan hệ với người cũng vậy, kéo dài thật lâu, hăng hái nhiệt tình đi qua, dần dần mất tinh thần, là cách xử trí rất tốt.

Cho nên Long Nhị đã tính toán, nghĩ tới mấy vị thiên kim khuê tú kia đến cửa không thấy được hắn, quấn không được người, trải qua thời gian lâu một chút, mất đi nhiệt tình, cũng sẽ không phiền phức như vậy.

Không bị các nàng quấn đến đáng sợ, Dư nương cũng sẽ không được cổ vũ, vậy cuộc sống của hắn cũng sẽ khá hơn một chút.

Hắn phái người thăm dò, nghe được vài ngày gần đây mọi người tựa hồ cũng an phận, vì vậy Long Nhị thu thập hành lý hồi phủ.

Trên đường xe ngựa đi qua cái rừng trúc kia, Long Nhị đẩy rèm cửa sổ xe ra nhìn ra phía ngoài, lại nhìn thấy trong trúc đình xa xa kia có một người đang ngồi.

Long Nhị gấp rút kêu phu xe chạy chậm một chút.

Phu xe Ngưu Hiệp nghe lệnh, kéo dây cương, xe ngựa chậm rãi chạy qua trước trúc đình, Long Nhị nhìn kỹ, người ngồi trong đình kia, đúng là Cư Mộc Nhi.

Cư Mộc Nhi một thân áo vải màu thâm, tựa hồ là vải bông, có chút dày, cổ áo dựng thẳng, che phủ cực kỳ chặt chẽ. Xem ra nàng thật đúng là thể chất yếu ớt, mặc dù đã là cuối mùa thu, hai ngày này khí trời đột nhiên lạnh chút ít, nhưng cũng không đến mức mặc thành như vậy.

Long Nhị trong lòng khẽ hừ, mặc dù nàng là một cô gái yếu đuối, cũng không thể cảm thấy nàng đáng thương. Hắn không có cảm giác mình cùng một cô nương như vậy so đo có cái gì không đúng, nên biết, ngoại trừ giữa người trong nhà không được tự nhiên lắm, hắn thật đúng là chưa từng có kinh ngạc vì một cô gái không liên quan như vậy.

Cư Mộc Nhi một mình lẳng lặng ngồi ở trúc đình kia, nghe thấy tiếng vang xe ngựa, nàng tựa hồ có chút cao hứng, hơi nghiêng đầu nghiêm túc nghe, sau đó lộ ra mỉm cười. Nàng cười rộ lên, cả người lộ ra tầng hào quang.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Long Nhị cứ nhìn Cư Mộc Nhi như vậy. Hắn thấy nàng hít sâu mấy hơi, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui vẻ, tựa hồ là nghe thấy được cái gì đó cực hay.

Long Nhị theo bản năng cũng làm theo hít sâu vài ngụm, hắn chỉ ngửi thấy được hương vị bùn đất cùng rừng trúc, cũng không nghe thấy cái gì hay.

Xe ngựa càng lúc càng xa, trúc đình cùng Cư Mộc Nhi biến mất ở trước mắt.

Long Nhị buông rèm xuống, xoay người an tọa trong xe, hắn cảm giác, cảm thấy chính mình phải làm vài thứ, nhưng là nên làm cái gì đây?

Xe ngựa chạy nhanh hơn, lúc đến cửa thành, Long Nhị đột nhiên hô một tiếng "Dừng xe

". Phu xe Ngưu Hiệp cùng Lý Kha cưỡi ngựa đi theo giật nảy mình. Long Nhị nhảy xuống xe, nói với bọn họ:"Các ngươi ở đây chờ ta, ta một hồi nữa sẽ trở lại."

Lý Kha vừa muốn nói chuyện, Long Nhị chỉ vào hắn:"Ngươi cũng ở đây chờ.

"Lý Kha được lệnh, câm miệng đứng ở tại chỗ. Vì vậy Long Nhị điểm mũi chân một chút, biến mất trước mặt Ngưu Hiệp cùng Lý Kha. Ngưu Hiệp lúc này cẩn thận hỏi Lý Kha:"Lý gia, Nhị gia là muốn đi giải có phải không?"

Lý Kha đáp:"

Không biết."

Nhưng trong lòng hắn nhột gay gắt a, thật muốn biết Nhị gia đi làm sao. Hắn cảm thấy không phải là đi giải, nhưng đến tột cùng là đi làm sao rồi? Thân là một cận vệ nghiêm túc lại nghiêm chỉnh, hắn cũng có một bụng bát quái, đúng là hắn không dám làm tới cùng.

Lòng hiếu kỳ thật sự là quá đả thương người!

Long Nhị đi đâu rồi?

Vấn đề này trong lúc Long Nhị nhảy về hướng trúc đình bên đường cũng suy nghĩ minh bạch. Hắn phải đòi lại khoản nợ cũ! Không thể để cho nữ nhân kia sống thoải mái được, nàng lộ ra vẻ mặt an tường vui vẻ như vậy, quả thực là đánh cho một quyền nặng nề vào tim hắn.

Hắn bị một đám nữ nhân gây phiền cho người khác cuốn lấy đến mức thở không ra hơi, lại bị lão nhân trong nhà thúc giục ép cưới, cuối cùng huyên náo đến mức có nhà mà không về được, những thứ này đều là vì cái gì? Là vì nàng! Tất cả đều là nàng làm hại!

Long Nhị hắn đúng là một nhân vật hô phong hoán vũ, hắn khụ một tiếng, phía dưới bao nhiêu lão bản cửa hàng cũng phải lo lắng coi chừng, chỉ cần hắn thay đổi nét mặt, mà ngay cả quyền quý trong kinh cũng phải ước chừng ý tứ của hắn.

Hiện tại chỉ là một nữ nhân gầy khô khốc lại mù mắt, lại ép cho hắn phiền phức gần chết, ngầm vụng trộm động tay chân, hắn bị mất mặt mũi, chật vật trốn đi, nếu như hắn không dạy dỗ nàng, buổi tối làm sao có thể ngủ ngon?

A, hắn rốt cục minh bạch nguyên do hắn ngủ không ngon.

Long Nhị rất nhanh lặng yên không một tiếng động đến trúc đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!