Chương 47: Cùng cụng ly, tân hôn cuồng nhiệt

Cư Mộc Nhi vẫn cười được, Long Nhị thấy bực mình.

Hắn quấn lưỡi nàng, khẽ cắn bờ môi ấy.

Cư Mộc Nhi thấy người mình nóng lên, toàn thân như bị hòa tan. Nàng nghe thấy tiếng rên rỉ vang lên, mãi lúc sau mới biết tiếng đó phát ra từ miệng mình.

Long Nhị người toàn mùi rượu, nụ hôn cũng nồng nặc mùi rượu. Trong hơi men, hắn hơi thô lỗ, bóp vai nàng đau, rồi lại xõa tóc nàng ra. Hỉ quan kéo tóc Cư Mộc Nhi, khiến nàng bị đau đến phải kêu "a

"một tiếng. Long Nhị ý loạn tình mê, nghe nàng kêu đau thì sững sờ một chút, sau đó lại lúng túng cởi xiêm y của nàng. Xiêm y từng lớp từng lớp một, hắn cởi mãi không xong, định xé luôn. Cư Mộc Nhi thấy hắn loay hoay thì hết hồn, cảm thấy căng thẳng, giữ tay hắn lại:"Nhị gia, xiêm y đắt lắm.

"Long Nhị ngây người, mãi không có phản ứng. Cư Mộc Nhi đưa tay sờ mặt hắn, gương mặt hắn nóng bừng, nàng khẽ vỗ vỗ."Đắt lắm?

"Long Nhị lặp lại, không xé xiêm y nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng. Hai người mãi không nói gì. Một lúc lâu, Cư Mộc Nhi vỗ vỗ Long Nhị, khẽ gọi:"Nhị gia, chàng say rồi."

Long Nhị ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn nàng, sau đó lảo đảo đứng lên, cao giọng: "Gia không say, gia ngàn chén không say."

Cư Mộc Nhi không nhịn được cười, Long Nhị kéo nàng đứng dậy: "Sao nào, nàng không tin? Qua đây, uống với gia vài chén, xem ai say trước."

Cư Mộc Nhi cười ầm lên: "Nhị gia, đừng uống nữa, say thật rồi.

"Long Nhị tỏ vẻ bất mãn, lảm nhảm gia quy phải thêm một điều: không được khinh thường gia. Cư Mộc Nhi nhịn cười, đỡ hỉ quan sắp rơi, nói:"Nhị gia uy phong tám phương, nào ai dám khinh thường. Cầu gia cứu ta ra khỏi cái quan này trước!"

Long Nhị nhìn hỉ quan, cuối cùng cũng nhớ ra mình chưa giúp nàng gỡ hẳn. Hắn khật khừ đưa tay tiếp tục gỡ, vừa gỡ vừa nói: "Xem đi, đến lúc quan trọng còn phải dựa vào gia."

"Đúng vậy, toàn bộ đều phải dựa vào gia."

Cư Mộc Nhi vừa nhịn đau vừa nịnh hắn.

"Gỡ xong rồi, nàng phải bồi ta uống rượu. Cho nàng xem bản lĩnh ngàn chén không say của gia."

Cư Mộc Nhi thở dài: "Nhị gia, chi bằng nghỉ sớm đi."

Long Nhị cười phá lên, tiếng cười ái muội khiến mặt Cư Mộc Nhi đỏ bừng.

"Sao nào, nàng sốt ruột?" Long Nhị tiện tay vứt hỉ quan xuống cuối giường, khẽ đẩy một cái, Cư Mộc Nhi ngã xuống giường. Môi hắn áp lên nàng, thủ thỉ:

"Vội cái gì? Gia ở đây, đêm còn dài."

Cư Mộc Nhi thấy máu dồn hết lên mặt, lắp ba lắp bắp: "Ai… ai sốt ruột?"

Long Nhị vẫn cười, hôn môi nàng: "Không ngờ phu nhân của ta lại nhiệt tình như vậy."

"Chàng… chàng… đừng có nói lung tung. Ta không vội."

"Ta thích nàng vội."

"Ta không hề vội."

"Ta thích nàng nóng nảy cứng rắn cãi rằng không vội.

"Long Nhị cười toe toét. Cư Mộc Nhi nghe hắn nói mà bối rối. Vừa qua cửa Nhị gia đã trêu nàng rồi? Cư Mộc Nhi cắn răng:"Nhị gia, ta không vội thật. Chúng ta uống rượu đi, uống từ từ thôi."

"Muốn uống rượu?"

Nhị gia cố tình dài giọng, thơm thơm thơm lên đôi môi nàng, "Vừa rồi gia cho nàng uống, sao nàng không chịu uống?"

"Ta sai rồi. Gia ngàn chén không say, ta không nên làm gia mất hứng."

Long Nhị nghiêng đầu nhìn Cư Mộc Nhi. Nàng đã lau sạch son, gương mặt lại đỏ bừng lên, toàn thân mang vẻ thẹn thùng ướt át. Không nhịn được, hắn lại cúi xuống hôn, rồi lại muốn nhìn vẻ mặt quyến rũ của nàng sau khi say. Vì thế hắn kéo nàng dậy, ra bàn ngồi, rót một chén rượu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!