Chương 44: Bàn hôn sự. nụ hôn an tâm

Tết nguyên tiêu, mười lăm tháng giêng.

Hội đèn lồng mỗi năm một lần được tổ chức ở đường phố phía đông. Hoa đăng, đèn lồng treo đầy con phố dài.

Long Nhị sớm đã đón Cư Mộc Nhi đến Tiên Vị lâu ăn cơm.

Cư Mộc Nhi tâm sự nặng nề, nàng muốn tìm cơ hội mở miệng, nàng không muốn lấy chồng, thế nhưng mà nàng lại cảm thấy mình như vậy rất xấu xa, có lỗi với Long Nhị, thế nhưng mà lấy chồng cũng có lỗi, có lẽ là càng có lỗi. Cư Mộc Nhi không biết mình nên làm gì bây giờ.

Trong lòng nàng đang dao động, cho dù là năm đó hủy hôn với Trần Lương Trạch, nàng cũng không do dự như bây giờ. Là vì năm đó lần đầu nàng gặp chuyện này, không biết xử lý, hay là hiện tại không có sự mềm dẻo, ích kỷ và yếu đuối?

Cư Mộc Nhi cắn môi, nàng ghét bản thân mình, rất ghét.

Long Nhị vẫn nhìn nàng, quang minh chính đại ngồi ở phía đối diện nhìn nàng. So với lần đầu tiên gặp mặt, hắn có thể đọc hiểu nét mặt của nàng tốt hơn rồi. Hắn biết nàng đang nghĩ gì, từ sau khi cứu nàng về, nàng tỏ ra kỳ lạ.

Chỉ có điều đang là dịp tết, hắn thật sự là quá bận, hơn nữa chuyện điều tra bọn cướp không có đầu mối thật là phiền lòng, cho nên hắn để nàng nhàn rỗi nửa tháng.

Thỉnh thoảng đến thăm nàng, nàng vẫn cứ tỏ ra mặt ủ mày chau như vậy. Trong lòng Long Nhị đương nhiên có oán hận. Chẳng qua là, Long Nhị gia hắn cũng không phải là tên Trần Vân Trạch gì đó, càng không là Vân Thanh Hiền.

Giữa nàng và hắn, không phải nàng nói không là có thể kết thúc.

Long Nhị yêu cầu gian phòng tao nhã sát đường ở trên tầng hai, lôi kéo Cư Mộc Nhi ngồi gần lan can trên lầu. Gian phòng tao nhã này cách đại sảnh bên ngoài một đoạn, lại cách rèm che, bọn họ nói chuyện bên ngoài không nghe được, nhưng lại có thể thấy hành động của hai người.

Vì vậy người trên đường ngẩng đầu là có thể thấy bọn họ, người dùng cơm ở tầng hai cũng có thể thấy bọn họ. Ánh mắt của mấy người này, Long Nhị hắn không quan tâm, Cư Mộc Nhi không nhìn thấy, hắn nghĩ nàng càng không cần để ý.

Món ăn Long Nhị chọn rất ngon, không có xương.

Long Nhị giúp nàng chia thức ăn, nói cho nàng biết đó là gì, Cư Mộc Nhi vừa yên lặng ăn, vừa nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Đợi ăn gần xong, Long Nhị hỏi: "Hợp khẩu vị không?"

Cư Mộc Nhi gật đầu, trong đầu còn đang tìm lời dạo đầu thích hợp.

"Tiệc cưới sẽ mời mấy người đầu bếp tiệm này đến phủ giúp đỡ, mấy người bên Thang Trù bận không đến được.

"Long Nhị rất tự nhiên nhắc đến chuyện liên quan đến việc cưới xin. Cư Mộc Nhi giật mình, phản ứng theo bản năng gật đầu, sau đó nàng hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, rốt cục nói:"Nhị gia, hôn sự của chúng ta…"

"Như thế nào?"

Long Nhị cắt lời nàng.

"Ta nghĩ…"

"Nghĩ gì?"

"Được hay không được…"

"Hử?

"Cư Mộc Nhi ngậm miệng, nàng hiểu ra, rất rõ ràng Long Nhị biết nàng muốn nói cái gì, mà hắn không bằng lòng nghe. Cư Mộc Nhi thở sâu, một lần nữa nuôi dũng khí. Vừa muốn mở miệng, lại nghe Long Nhị khẽ kêu:"Ấy chà, gậy trúc của nàng rơi rồi."

Cư Mộc Nhi sững sờ, mở to mắt. Chính xác là nghe thấy tiếng "bộp" ngoài cửa sổ dưới tầng. Nàng đưa tay sờ mép bàn, gậy trúc của nàng đặt ở đó, sao lại rơi được?

"May mà không đụng trúng người khác."

Giọng nói của Long Nhị vô cùng nhẹ: "Đều tại ta, ta không cẩn thận đá xuống."

"Nhị gia." Cư Mộc Nhi thở dài, tính tình trẻ con lại tái phát. Nhưng hắn tức giận như vậy, tâm tình nàng lại tốt hơn.

"Ăn nhiều một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!