Chương 43: (Vô Đề)

Khâu Nhược Minh chưa bao giờ cảm thấy áp lực trên vai lớn như vậy.

Vụ án bắt cóc này: hai người chết, hai người bị thương. Hai người chết là cô nương gia đình nông dân, người nhà đang kêu trời trách đất muốn nghiêm trị hung thủ ở nha phủ, điều này tất nhiên là không cần phải nói.

Mà hai người bị thương, một người là phu nhân tương lai của Long Nhị gia, một người là nhị thiên kim của Đinh Thượng Thư. Hai người này bị bắt cóc, tuy bị làm cho sợ hãi chứ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, bình an trở về, nhưng bị hoảng sợ là sự thật, trên người còn mang vết thương cũng là sự thật.

Chuyện này xảy ra, thanh danh của hai vị cô nương bị tổn hại cũng là sự thật.

Nếu anh ta xử lý không tốt, không truy cứu ra chân tướng, không xử trí tốt bọn cướp, đắc tội hai vị quan lại quyền quý này không nói, dân chúng trong thành sẽ thăm hỏi anh ta như thế nào? Hoàng Thượng sẽ thăm hỏi anh ta như thế nào?

Khâu Nhược Minh biết, vụ án bắt cóc nhìn như bình thường này, lại là khảo nghiệm lớn nhất mà anh ta gặp phải trên con đường làm quan từ trước đến nay.

Trước mắt, mười tên cướp chỉ bắt được tám tên, còn hai tên cầm đầu không thấy bóng dáng. Khâu Nhược Minh sai người vẽ tranh, viết lệnh truy nã, dán khắp thành, muốn bắt hai tên kia về quy án.

Tám tên còn lại, ngay đêm hắn bắt về đã thẩm vấn một lần. Tám người kia đều nói mình đi theo lão đại làm cướp hai ba năm, vào nam ra bắc, tiếp nhận hiệu buôn cướp tiền, cho tới bây giờ đều là nghe lệnh làm việc. Lão đại bảo làm gì thì làm nấy, những việc khác đều không biết.

Khâu Nhược Minh cảm thấy bên trong chuyện này còn có điều kỳ lạ, hai cô gái thôn quê kia không nói làm gì, nhưng sao lại trùng hợp như vậy, người bị bắt cóc chính là Cư Mộc Nhi và Đinh Nghiên San?

Bọn cướp này khăng khăng là vừa khéo.

Bọn họ theo lão đại đi Phúc Linh tự tìm mục tiêu ra tay, lão đại nói thời gian này các cô nương thích đi bái Phật, đi chọn bừa, kết quả đến đó vừa hay nhìn thấy Cư Mộc Nhi đang đi một mình.

Mà chuyện bắt cóc Đinh Nghiên San là bọn họ phụng mệnh lão đại, muốn bắt mấy cô nương trong thành, bọn họ vừa vặn thấy Đinh Nghiên San ở ven đường, liền bắt cóc.

Vốn dĩ còn muốn bắt thêm mấy người nữa, nhưng trong thành khi đó đột nhiên canh phòng cẩn mật, bọn họ sợ xảy ra chuyện bất ngờ, vì vậy vội vàng cải trang ra khỏi thành, không động thủ nữa.

Khâu Nhược Minh không tin.

Bởi vì đã là vụ án, hoặc là ngẫu nhiên nổi lên ý đồ xấu, tùy ý ra tay, hoặc là suy nghĩ cặn kẽ, xác định tốt mục tiêu. Lần này bọn cướp chia ra ba nơi để hành động, nghiễm nhiên chính là vì phân tán sự chú ý, đề phòng nghiêm ngặt sự lần theo dấu vết, chắc chắn là có sự sắp đặt từ trước.

Mà sự sắp đặt này, lại cướp người tùy tiện, việc này thì nói như thế nào cũng không hợp lý?

Mà nếu nói là mục tiêu rõ ràng, động thủ là hướng về phía Cư Mộc Nhi và Đinh Nghiên San, đây là vì sao? Là hướng về phía Long Nhị và Đinh Thượng Thư? Nhưng giữa hai người cũng không có giao tình gì lớn, hình như cũng không có chung lợi ích gì, sao có thể cùng bị tai họa này?

Khâu Nhược Minh trầm tư suy nghĩ mà cũng không ra nội dung chính, vì vậy anh ta đến Đinh phủ viếng thăm Đinh Thịnh, lại hỏi Đinh Nghiên San tình hình lúc đó, nhưng không hỏi được gì cả.

Anh ta dạo ba địa điểm cướp giật một vòng, trở về nha phủ, triệu tập người chứng kiến tra hỏi, lại gọi Tô Tình, thực sự không có đầu mối gì.

Cuối cùng anh ta nghĩ, Long phủ và Đinh phủ, thật ra tám tên cướp cũng không đánh được, chẳng lẽ không phải vì bọn họ, mà là nhằm vào hai vị cô nương đã chết hay sao? Giữa hai vị cô nương đó có quan hệ gì?

Khâu Nhược Minh nghĩ một lúc lâu, thầm nghĩ đến một người, là Long Nhị gia.

Hai vị cô nương đều có liên quan đến Long Nhị gia. Một người là chuẩn bị xuất giá, một người là muốn xuất giá mà không được. Cho nên vụ án này căn bản là người nào đó vì tình mà sinh hận, sai khiến mấy tên cướp này làm như vậy?

Khâu Nhược Minh cảm thấy điều này có chút đạo lý, bởi vì các cô nương một khi bị cướp bắt đi, thanh danh tất nhiên bị tổn hại, đã là người có chút so đo, chắc chắn sẽ không lấy các nàng nữa.

Khâu Nhược Minh nghĩ vậy, cảm thấy hợp lý.

Anh ta định đi Long phủ tìm Long Nhị trò chuyện, xem Long Nhị có thể cung cấp danh sách những người tình nghi phía sau không, có danh sách, mới thẩm vấn kĩ lưỡng tám tên cướp kia được.

Nhưng Khâu Nhược Minh tuyệt đối không ngờ tới, anh ta còn chưa khởi hành đi ra ngoài, đã nhận được tin tức xấu. Tám tên cướp kia đã chết bất đắc kỳ tử trong ngục rồi.

Khâu Nhược Minh nghe xong hoảng sợ: đây không phải là chuyện vừa, tám tên trọng phạm, không hiểu vì sao lại chết trong ngục của anh ta, việc này thật kinh khủng?

Đúng lúc này, nha dịch giữ cửa đến báo, nói Long Nhị gia tới chơi.

Khâu Nhược Minh đầu đau như búa bổ, trong lòng sợ hãi, tinh thần hoảng sợ, bất chấp tất cả, vội mời Long Nhị vào. Long Nhị vừa đến, Khâu Nhược Minh đã vội vàng nói chuyện vừa rồi với Long Nhị, nói hắn đang định đến nhà giam điều tra việc này. Long Nhị cũng rất lo lắng, yêu cầu cùng đi.

Thật ra Khâu Nhược Minh cũng đang có ý này, trọng phạm chết bất đắc kỳ tử, sự việc liên quan nhiều bên, anh ta và bên đó đều không tiện nói rõ, Long Nhị có quan hệ khắp nơi, lại là một trong những khổ chủ của vụ án này, vừa khéo lại tự đến, anh ta kéo Long Nhị xuống nước, cùng nhau bàn bạc, như vậy so với việc một mình anh ta vác tai họa này trên lưng tốt hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!