Chương 41: (Vô Đề)

Editor: Thao Nguyen

Long Nhị không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào khi nghe tiếng gọi này. Hắn ôm chặt Cư Mộc Nhi, cảm thấy tay mình hơi run run.

Hắn kiềm chế tâm tình, đánh giá Cư Mộc Nhi từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không bị tổn thương gì. Nhưng mặt nàng trắng bệch, người cứng đờ, cũng không thể nói nhiều, miễn cưỡng gọi được tiếng "Nhị gia", sau đó không nói gì nữa.

Điều này dọa Long Nhị, hắn bất chấp tất cả, ôm nàng đi nhanh ra ngoài. Người bên ngoài nhìn hắn ôm một người sống từ trong gian phòng trống rỗng ra đều kinh ngạc.

Long Nhị không rảnh từ từ nói rõ, hắn trực tiếp nói với Khâu Nhược Minh, hắn đưa Mộc Nhi về phủ trước, chuyện bắt mấy tên cướp ở đây giao cho phủ doãn là anh ta.

Không chờ Khâu Nhược Minh trả lời, Long Nhị vội vàng ôm Cư Mộc Nhi đi ra ngoài. Tô Tình ở phía sau ngay cả nhảy và gọi to đuổi theo cũng không kịp, cuối cùng ôm chân khóc mắng: "Cho ta nhìn tỷ tỷ, mấy người khốn nạn này, vì sao đều cướp tỷ tỷ của ta…"

Lý Kha ở bên cạnh xấu hổ nhìn, cô nhóc kia mắng chủ tử nhà mình là "khốn nạn

", với tư cách là hộ vệ trung thành, tận tâm lại chính trực, hắn nên tỏ ý gì đó. Lý Kha đi qua, muốn kéo Tô Tình theo từ trên mặt đất lên, kết quả cô nhóc kia hung hãn, hất tay hắn ra, Lý Kha bất đắc dĩ, lại đi kéo cô, lúc này kéo lên rồi, hắn nói:"Trên mặt đất lạnh."

Tô Tình đang cáu kỉnh, vừa vặn có người đưa tới cửa, vì vậy trừng mắt: "Ai cần ngươi lo!"

Lý Kha ngượng ngùng thu tay về, anh ta mặc kệ, anh ta cũng chẳng phải hộ vệ của cô nhóc này. Nhưng trong nháy mắt, Tô Tình muốn chạy xuống dưới núi, Lý Kha vội vàng giữ chặt cô: "Cô đi đâu?"

"Xuống núi tìm tỷ tỷ, sau đó về nhà, mẹ ta nhất định sốt ruột muốn chết."

"Trời đã tối rồi, một mình cô xuống núi sao được?"

"Lý đại ca đưa ta đi.

"Tô Tình rất không khách sáo nói ra yêu cầu. Lý Kha sững sờ, trên núi này còn một đống chuyện, bọn cướp còn chưa bắt hết, mọi người vẫn đang lùng bắt ở bên trong, hắn phải ở đây trông coi, nghĩ một lúc, nói:"Ta tìm người khác đưa cô đi, cô đừng chạy lung tung."

Tô Tình gật đầu, đứng nguyên tại chỗ bất động.

Lý Kha đi vào trong phòng, định tìm hai hộ vệ của Long phủ đưa cô ta đi, nhưng đi đến trước phòng lại quay đầu liếc nhìn Tô Tình một cái.

Tiểu cô nương vẻ mặt cô đơn nhìn xuống dưới núi, Lý Kha giật mình, lại nói lòng can đảm của cô nhóc kia thật đúng là không phải lớn bình thường. Gặp phải chuyện này, liều mạng bảo vệ cho Cư Mộc Nhi không tính, còn dám dẫn người chạy trốn, trộm ngựa, đánh cướp.

Sau đó dẫn bọn họ lên núi, cô còn có thể nói rõ bố cục trong phòng, số lượng bọn cướp, thậm chí còn định sắp xếp bọn họ tiến công gọng kìm như thế nào, cứu người tấn công cùng một lúc. Nói là đề phòng mấy kẻ xấu kia bắt Cư Mộc Nhi làm con tin.

Lý Kha lắc đầu, nếu không phải đích thân anh ta điều tra, thật sự không dám nghĩ đây là một cô nhóc bán hoa.

Đầu năm nay mấy cô nhóc đều lợi hại như vậy hả?

Lý Kha đi vào phòng, rồi lại đi ra, nói với Tô Tình: "Đi thôi."

Tô Tình có chút kinh ngạc: "Anh chính là người khác?"

"Ta đổi ý. Tình hình trước mắt đã khống chế được, ở đây còn có Khâu đại nhân, ta đã nói rõ với các huynh đệ khác, cho nên vẫn là ta đưa cô về.

"Tô Tình gật đầu, cảm thấy như vậy rất tốt. Dù sao Lý Kha là người cô quen biết, cô vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, người khác chắc chắn không thể khiến cô yên tâm được bằng Lý Kha. Lý Kha mang cô đi đến chồng ngựa, kéo một con ngựa, quay đầu định hỏi Tô Tình có thể cưỡi ngựa hay không, Tô Tình đã ngẩng mặt kiêu ngạo lớn tiếng nói:"Ta biết cưỡi lừa."

Lý Kha sững sờ, rồi sau đó rất muốn cười, nhưng vẻ mặt của Tô Tình khiến anh nuốt lại ý cười, ho nhẹ, hắn ngoắc tay bảo Tô Tình đi qua, sau khi quay người lên ngựa, liền ôm Tô Tình lên. Hai người một con ngựa, phi nhanh về phía dưới núi.

Dưới núi, Long Nhị đang buồn rầu.

Bởi vì tình trạng của Cư Mộc Nhi càng ngày càng tệ.

Có lẽ là bởi vì từ trong sợ hãi tột độ trở lại bình thường, tinh thần buông lỏng, có lẽ là bởi vì bò trên mặt đất ẩm ướt lạnh buốt quá lâu, xuống dưới núi, mặt Cư Mộc Nhi bắt đầu đỏ bất thường. Long Nhị dùng mặt chặm vào người cô, cảm thấy nóng kinh khủng.

Long Nhị cưỡi ngựa đến, nhưng Cư Mộc Nhi đã như vậy, hắn không dám mang nàng đang trúng gió cưỡi ngựa đi về. Đang âm thầm sốt ruột, quay đầu nhìn thấy xe ngựa của nha phủ dừng ở bên cạnh, đó là xe tứ mã (xe bốn ngựa ngang) của Khâu Nhược Minh lúc đến.

Long Nhị không cần nghĩ, cứ thế vung tay, bảo thủ hạ đi cướp xe, đầy tớ nhỏ bé của nha phủ không dám nói gì, trơ mắt nhìn xe của đại nhân nhà mình bị Long Nhị gia "trưng dụng".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!