Long Nhị từ hôm đó sau khi bị giội cho một thân trà, liền bắt đầu thấy hứng thú đối với cuộc sống của người mù.
Đương nhiên, đây có chút ít quan hệ với việc hắn đối với chuyện này liên tục canh cánh trong lòng. Nói trắng ra một chút, chính là thù này hắn nhớ kỹ.
Hắn ngẫu nhiên đi đường chứng kiến thời điểm trượt chân sẽ nghĩ, không nhìn thấy đường chắc càng dễ bị trượt chân hơn nhỉ? Ừ, cô nương mù mắt kia ngã thì tốt rồi. Thời điểm hắn ăn cơm gắp thức ăn ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ, không nhìn thấy món ăn ở nơi nào, làm thế nào mà ăn đây?
Khó trách nàng gầy như vậy. Ừ, đáng đời nàng không nhiều thịt.
Như thế tâm tâm niệm niệm, qua mấy ngày, hắn nhịn không được kêu Lý Kha tới hỏi:"Đinh Nghiên San đã dạy dỗ Cư Mộc Nhi kia chưa?"
Lý Kha bất đắc dĩ, lĩnh mệnh đi hỏi thăm một cô nương có khi dễ một cô nương khác hay không. Hỏi thăm xong rồi trở lại báo:"Cư Mộc Nhi từ hôm đó liền đóng cửa không ra, tạm thời không có chuyện gì phát sinh."
Long Nhị nghe, chà xát cái cằm, lại than:"
Manh nữ này, thật sự là giảo hoạt."
Lý Kha trong lòng cũng than, chủ tử nhà hắn thật sự là ghi hận, người ta mắt mù bất tiện, đóng cửa không ra ngoài cũng thành giảo hoạt. Hắn nhịn không được hỏi:"Nhị gia, chuyện xây dựng mái che kia, kia nào thì làm?"
Long Nhị liếc hắn một cái:"
Như thế nào, ngươi còn muốn thay manh nữ kia đến đốc thúc bản gia thực hiện hứa hẹn hay sao?
"Lý Kha bị giận chó đánh mèo, gấp rút cúi đầu liền hô không dám. Long Nhị đứng lên, chắp tay nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hừ nói:"Ta đã đáp ứng, tất nhiên sẽ không nuốt lời, chuyện xây dựng mái che này là nhất định sẽ làm, nhưng ta sẽ không móc bạc.
"Lý Kha kinh ngạc, không móc bạc, làm sao mà làm? Long Nhị nói:"Ta đã cho Thiết tổng quản đưa tin tức cho các đại thương nhân, đường đông muốn đổi mới tu sửa xây dựng thêm mái che, muốn biến thành phố xá thương mậu phồn hoa nhất nước, những người đó biết tin như vậy, không cần mấy ngày, tự nhiên sẽ có người cầm bạc đến, cầu xin ta cho họ xuất tiền sửa phố."
Lý Kha hiểu, những thương nhân kia giàu hiếm thấy tiền nhiều quá xài không hết, bọn họ không thiếu tiền, cái thiếu chính là danh tiếng cùng cái thế.
Nếu là có thể bỏ tiền ra một phần lực vì đường đông trở thành phố xá thương mậu phồn hoa nhất cả nước, lưu lại cái tên, vừa có danh tiếng lại nịnh bợ được Long Nhị gia, với bọn họ mà nói đó chính là cầu còn không được.
Vừa thực hiện được lời hứa vừa không phải bỏ tiền là biện pháp rất tốt, không những không bỏ tiền, sợ là mấy ngày nay sẽ có người đến thăm tặng lễ nịnh nọt, năn nỉ xin xỏ để được xuất tiền làm việc đi.
Lý Kha đang cảm thán chủ tử nhà mình tâm tư khôn khéo, chợt nghe Long Nhị hỏi:"Ngươi nói, lần trước manh nữ kia nói nàng ta có biện pháp để cho ta xây dựng mái che còn có thể kiếm tiền, là cái biện pháp gì?"
"Thuộc hạ không biết.
"Lý Kha gấp rút đáp. Long Nhị nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, phất phất tay cho Lý Kha đi ra ngoài, lúc Lý Kha bước ra khỏi ngưỡng cửa lại phân phó một câu:"
Ngươi tìm người theo dõi manh nữ kia chặt chẽ một chút, xem thử nàng bị cái dạy dỗ gì, mọi chuyện đều báo cho ta nghe."
Lý Kha lĩnh mệnh lui ra, Long Nhị trở lại trước bàn, mở sổ sách của hắn ra. Ừ, sổ sách mới có thể mang lại cho người ta niềm vui, nữ nhân chính là phiền toái.
Qua gần nửa tháng, Long Nhị chỉ thu được tổng cộng hai tin tức của Cư Mộc Nhi. Một cái là nàng ra cửa dạy tiểu thiên kim Lý phủ đánh đàn, trên đường về bị hai tên du côn đùa giỡn xô đẩy, bị thương nhẹ, sau được một nông phu cứu, đưa nàng trở về nhà.
Một lần khác là nàng đến cầm phường hội chỉnh dây đàn, lúc trở về bị người giội cho một thân nước bẩn, sau được bà chủ của cửa hàng đậu hủ bên cạnh ra tay giúp đỡ, giúp nàng thay đổi một thân quần áo sạch rồi đưa về nhà.
Long Nhị nghe nhíu mày:"
Đinh Nghiên San chỉ cho dạy dỗ có như vậy? Thủ đoạn người phụ nữ này quả nhiên là quá sức tầm thường, không thú vị vô cùng.
"Lý Kha cúi đầu không nói lời nào, thầm nghĩ một cô gái vô tội yếu đuối bị khi phụ, sao có thể bàn là có thú vị hay không. Một lát sau, Long Nhị lại nói:"
Như vậy đi, ngươi đi tìm manh nữ kia truyền lời, nói là việc xây dựng mái che ta đã sắp xếp xong xuôi, ta mời nàng đến Tiên Vị Lâu ngồi một chút, thương nghị vài việc."
Lý Kha sững sờ:"
Muốn bàn chuyện gì?"
Long Nhị liếc hắn một cái:"Đương nhiên là không có chuyện gì, bất quá là có cớ thỉnh nàng ra ngoài một cái. Ngươi lại phân phó xuống, tìm một gã sai vặt bên cạnh ta, đối với Đinh phủ bên kia nhìn quen mắt một tí, cho hắn cùng nha hoàn của Đinh Nghiên San ngẫu nhiên gặp mặt, đem chuyện ta muốn tại Tiên Vị Lâu thỉnh manh nữ ăn cơm lơ đãng nói ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!