Chương 39: (Vô Đề)

Tô Tình dẫn Đinh Nghiên San chạy một mạch vào trong rừng. Hai người họ không dám dừng lại, liều mạng chạy liên tục đến khi thở không ra hơi nữa mới ngừng một chút.

Tô Tình nấp vào một lùm cây, kéo Đinh Nghiên San ngồi xuống, thì thào: "Tạm dừng đã, ta và cô bàn kế hoạch một chút.

"Đinh Nghiên San thở phì phò, cũng nấp vào đó. Tô Tình hỏi:"Cô biết cưỡi ngựa không?"

"Biết."

"Vậy thì tốt." Tô Tình lấy cành cây gãy, vẽ lên mặt đất,

"Ta bảo cô nhé: bây giờ chúng ta ở đây, còn đây là nơi giam giữ chúng ta, đây là nơi ta và tỷ tỷ bị lôi xuống từ xe ngựa – chúng ta đang đứng gần đó. Ta thấy bọn họ đưa ngựa về phía này, chứng tỏ phải có chỗ giấu ngựa."

"Sau đó thì sao?"

"Chúng ta cứ đi thế này thì trời tối vẫn chưa ra được.

"Tô Tình nói tiếp. Đinh Nghiên San thừa nhận:"Đúng, buổi tối có sói, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

Tô Tình liếc Đinh Nghiên San: "Chậm trễ sẽ không kịp cứu tỷ tỷ."

Đinh Nghiên San bị nói xong thì cũng thấy hơi xấu hổ. Cô ta hắng giọng: "Vậy cô định thế nào?"

"Chúng ta đi trộm ngựa."

"Trộm ngựa?"

"Đúng, có ngựa, cô đèo tôi đi, chúng ta sẽ đi nhanh hơn chút."

"Tôi đèo cô đi?"

"Đúng, vì tôi không biết cưỡi ngựa.

"Đinh Nghiên San hé miệng, cảm thấy hơi vui vẻ. Hóa ra cô ta cũng không phải không có chỗ dùng, ít ra… cô ta còn biết ngưỡi ngựa, nhóc con này còn phải nhờ cô ta. Tô Tình nhìn nét mặt của Đinh Nghiên San, trong lòng cũng không phục:"Tôi sẽ cưỡi la, cô biết không?"

Đinh Nghiên San trợn mắt: "Ai thèm cưỡi la, ngượng chết."

"Đó là cô thì không.

"Tô Tình cũng cười, dương dương tự đắc. Đinh Nghiên San bực mình:"Cưỡi la có gì hay? Cưỡi ngựa mới oai phong."

Tô Tình cũng trừng mắt: "La cũng là con của ngựa. Dù sao thì cô cũng cứ nghe tôi, đi trộm ngựa trước, đến rồi thì đừng chạy lung tung, đi sau tôi, chúng ta xem tình hình rồi ra tay."

Đinh Nghiên San gật đầu.

Cô ta mù đường, đương nhiên cô ta không chạy lung tung. Nhưng cô ta vẫn thấy cưỡi la thật là thấp kém.

Hai cô nương đều ngốc, chẳng ai nghĩ xem con la với con ngựa khác nhau thế nào. Tô Tình ngó nghiêng, lén lút tìm kiếm xung quanh, một lát sau, Đinh Nghiên San thấy cô ấy tỏ ra vui mừng, lấy một cành cây to từ giữa đám cây cối.

Đinh Nghiên San lo lắng, không biết Tô Tình đang nghĩ gì?

Tô Tình bẻ một nhánh nhỏ từ cành cây đó, sau đó giắt vào thắt lưng. Cô lấy chân xóa hình vẽ trên đất, phất tay với Đinh Nghiên San: "Chúng ta đi."

Hai người không còn sức như lúc vừa chạy trốn nữa, chỉ có thể cố mà đi cho nhanh. Tô Tình đi một hồi, tự nhiên nói với Đinh Nghiên San:

"Nếu bị phát hiện lúc trộm ngựa, ta sẽ đánh lạc hướng chúng, cô cưỡi ngựa chạy trước. Chỗ đó gần chân núi, có thể có đường cho xe ngựa, chắc sẽ dễ thấy thôi. Cô cứ đi thẳng xuống núi, kiểu gì cũng xuống được. Có điều, cô phải hứa chắc chắn với ta, việc đầu tiên cô làm là tìm người đến cứu tỷ tỷ."

Đinh Nghiên San nghe cô nói vậy thì hoảng hốt.

Cô ta hoàn toàn không dám nghĩ đến việc một mình chạy trốn trong núi. Bây giờ trời sắp tối, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!