"Cạch.
"Cửa mở ra. Cái ghế đang lắc lư rung rinh kia bỗng dưng đứng im. Tô Tình lén lút liếc nhìn, sợ đến tim ngừng đập. Cô không dám nhìn thêm, sợ bị tên cướp chú ý. Nếu hắn phát hiện ra các cô đã dời ghế, thể nào cũng sinh nghi, rồi nhận ra cửa sổ bị cạy. Nói chung là không dám thở mạnh. Người mở cửa là một tên lùn. Hắn nhìn xung quanh, thấy ba cô gái ngoan ngoãn ngồi trên giường thì đóng cửa rồi khóa lại. Ba cô nương cứng người hồi lâu mới dám động đậy. Tô Tình vội vàng nhón chân chạy ra cửa lắng nghe, sau đó lại chạy về, thì thào:"Được rồi, chúng ta tiếp tục.
Đầu tiên mở cửa sổ xem bên ngoài thế nào."
Đinh Nghiên San gật đầu, rất tự giác chạy ra nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Tô Tình lại leo lên ghế, Cư Mộc Nhi đỡ ghế cho cô.
Cô cẩn thận nhìn ra ngoài, thấy không có ai mới nhẹ nhàng đẩy cửa sổ. Cửa sổ không mở. Tô Tình sửng sốt, nhìn lại, rõ ràng đã khều then ra rồi nhưng cửa không mở được?
Cô bình tĩnh lại, đẩy lần nữa.
Vẫn không mở. Cô hoảng sợ, đẩy tiếp, đẩy mạnh hơn.
Nhưng cửa sổ vẫn im lìm ở đó.
Đinh Nghiên San đứng sau đã thấy sốt ruột, vội vàng chạy đến: "Chuyện gì thế?"
"Không mở ra, rõ ràng khều then rồi mà." Tô Tình vội đến toát mồ hôi.
"Hay là còn chỗ nào có then?" Cư Mộc Nhi lên tiếng hỏi.
"Không có đâu." Tô Tình vừa trả lời vừa tìm kiếm, ngẩng lên nhìn kỹ, lại nói: "Ôi, hình như phía trên cũng then.
"Cô mới đẩy cái bên dưới, chưa mở cái trên. Tô Tình không với được đến khung cửa sổ phía trên. Cô thử với thêm một chút, vẫn không được. Đinh Nghiên San vội kêu lên:"Đồ lùn, xuống đi, để ta.
"Cô ta vừa nói vừa kéo Tô Tình ra. Tô Tình không phục, lầm bầm:"Ta mới mười bốn, chờ ta bằng tuổi cô bây giờ, ta còn cao hơn cô nữa.
"Đinh Nghiên San không thèm chấp, giật trâm rồi trèo lên ghế, khều cái then trên. Tô Tình thấy cô ta có vẻ làm được thì chạy ra nghe ngóng ngoài cửa. Một lúc lâu sau, Đinh Nghiên San ê cả tay rồi nhưng cũng đẩy được then ra. Cô ta cố kìm chế xúc động, nói nhỏ:"Ta làm xong rồi, xong rồi."
Tô Tình chạy qua: "Đừng vội, để xem có ai bên ngoài đó không đã."
Đinh Nghiên San nhìn qua khe cửa, lắc đầu: "Không có."
Tô Tình nói: "Để ta nhìn lại.
"Đinh Nghiên San nghĩ việc này cũng thật đáng sợ, vì thế nhảy xuống cho Tô Tình lên. Tô Tình lặng lẽ mở cửa sổ, ngó ra ngoài thăm dò, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhảy xuống."Ta nghĩ chạy được đấy." cô phấn khích thì thào,
"dù cửa sổ này cao thật nhưng bên dưới là đất bùn, chúng ta nhảy xuống chỉ phải nhịn kêu thôi chứ không gây tiếng động lớn. Sau khi rời khỏi đây, chúng ta có thể chạy nhanh vào rừng và dễ dàng che giấu hành tung."
"Bây giờ là lúc nào rồi?" Cư Mộc Nhi hỏi
"Mặt trời ngả về tây." Tô Tình đáp.
"Vậy bây giờ là đúng lúc, hai người đi nhanh lên. Bọn họ vừa qua kiểm tra, sẽ không quay lại ngay. Bọn chúng cũng cơm nước no nê, chắc đang thư giãn. Hai người đi bây giờ, nếu nhanh chân thì ra khỏi rừng được trước lúc trời tối."
"Tỷ tỷ, còn tỷ?"
Tô Tình khá bất mãn với cụm từ "hai người" của Cư Mộc Nhi, "Tỷ tỷ không đi, ta cũng không đi."
"Không được, em phải đi." Cư Mộc Nhi nghiêm giọng,
"Ta theo hai người đi thì chỉ phiền hà, làm mọi người bị chậm, không có tác dụng gì hết. Là ta làm em bị liên lụy, nếu em xảy ra chuyện gì, ta không thể an lòng. Tình nhi, em là người duy nhất biết chuyện về loài chim, em còn nhớ những gì ta đã kể không?"
Tô Tình nặng nề gật đầu: "Nhớ ạ." Rồi lại dừng một chút, nghe như sắp khóc, "Nhưng ta không muốn đi, ta muốn ở cùng tỷ tỷ, bảo vệ tỷ tỷ."
"Đồ ngốc, em ở lại đây thì làm được gì ngoài cùng nhau chờ chết? Em ra tìm người cứu ta mới đúng đấy."
"Đúng, đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!