"Đinh cô nương?" nghe Tô Tình nói, Cư Mộc Nhi kinh hãi.
"Chính là thiên kim tiểu thư của Đinh phủ, cái đồ ngoa ngoắt ấy.
"Tô Tình nhìn Đinh Nghiên San chằm chằm. Nàng vẫn chưa hề quên chuyện cô nương xấu xa kia đánh tỷ tỷ đâu. Đinh Nghiên San lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu thấy hai người Cư Mộc Nhi thì cảm thấy thật khổ sở. Cô ta cậy mạnh, muốn mắng chửi người nhưng lại nghĩ tại nơi này, cô ta có khá hơn bao nhiêu? Nhìn quanh cái nhà này mà thấy sợ hãi lạnh lùng. Thế nên cô ta cắn môi không nói lời nào, tựa vào bàn gỗ."Cô ấy bị thương không?
"Cư Mộc Nhi không nghe thấy động tĩnh của Đinh Nghiên San, quay sang hỏi Tô Tình. Tô Tình nhìn Đinh Nghiên San vài lần rồi bĩu môi:"Nhìn còn tốt lắm."
Cô suy nghĩ một chút, sau đó cao giọng hỏi Đinh Nghiên San: "Này, cô bị thương không?"
"Ai cần cô lo!" Đinh Nghiên San lườm hai người.
"Ai thèm quản cô!
"Tô Tình hùng hổ đáp trả. Cư Mộc Nhi thấy Đinh Nghiên San nói chuyện bình thường, vẫn còn khỏe lắm, vì thế nàng không lên tiếng, chỉ cúi đầu suy nghĩ. Nhưng thật ra Tô Tình và Đinh Nghiên San thì trợn mắt nhìn nhau, càng nhìn càng thấy ngứa mắt đối phương. Một lúc lâu sau, Cư Mộc Nhi hỏi:"Đinh cô nương, cô có biết ai bắt chúng ta không?"
Đinh Nghiên San vốn bị tổn thương vì những lời Long Nhị nói, trong lòng ấm ức, bây giờ Cư Mộc Nhi lại hỏi như thế, cứ như nói rằng mọi chuyện là do cô ta làm. Cô ta cảm thấy nóng hết cả người, nhảy dựng lên:
"Ta làm sao mà biết được? Các người ai cũng tưởng là ta à? Cô cho rằng cô là ai, có cái gì hay ho? Chẳng qua là được lấy Nhị gia. Ta có chướng mắt cô thì ta cũng chẳng thèm tìm người bắt cô. Chuyện ta không làm nên không chịu được lời nói xấu của các người. Nhìn mà xem, giờ ta cũng bị bắt, ta vốn chả biết chúng là ai."
"Hỏi cô một câu, cô nói gì lắm thế!" Tô Tình trừng mắt,
"Cô không nói ta còn không nghĩ. Đúng là cô rất đáng ngờ đấy: cô giả bộ vào đây, khiến chúng tôi nghĩ là cô cũng bị bắt, ai biết có đúng không? Cô ghen tỵ với tỷ tỷ của ta được gả cho Nhị gia, lòng cô xấu xa. Cô còn đánh tỷ tỷ nữa, bây giờ làm ra trò này cũng chẳng lạ gì."
"Cô dám nói oan ta, ta tát chết cô.
"Đinh Nghiên San nổi giận đùng đùng, lao về phía Tô Tình. Long Nhị nói đã đành, giờ dân đen cũng dám nói cô ta như vậy. Điều này làm sao cô ta nhịn được? Tô Tình hoàn toàn không sợ hãi:"Muốn đánh à? Ta chẳng sợ." Cô cầm gậy trúc của Cư Mộc Nhi, nói, "Tỷ tỷ, cho ta mượn gậy trúc, ta đánh cô ta.
"Còn dám đánh cô ta? Đinh Nghiên San nhìn ngó xung quanh, bất chấp thể diện, nhặt cái ghế lên, dự định dạy dỗ cho con nhóc không biết điều này một trận. Cư Mộc Nhi chưa kịp mở miệng khuyên can, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân thình thịch. Cánh cửa bật mở, hai tên cướp hình như đang say rượu, mùi rượu bốc lên nồng nặc:"Ồn ào gì thế?
"Đinh Nghiên San và Tô Tình sợ hết hồn, chạy qua phía Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi mơ hồ nghe được tiếng trò chơi đoán số uống rượu, chắc bọn cường đạo đang bày tiệc. Một tên nói:"Ôi chà, cô nương mới này đúng là có tinh thần, nhìn hăng hái hơn hẳn hai người kia."
Người còn lại nói: "Mày vội cái nỗi gì. Đại ca nói cứ chơi hai con bé kia trước, bọn này để lại.
"Lúc bọn chúng nói lời này, bên kia vang lên tiếng hét chói tai. Tên kia tỏ vẻ mất hứng:"Đại ca muốn giữ cho mình chứ gì. Con mẹ nó, sao mà tiếng động to thế? Để lão tử một đứa.
"Ba người trong phòng nghe thấy tiếng con gái la hét giãy dụa, mặt cắt không còn giọt máu, túm tụm vào nhau. Tên cướp còn đứng đó nhìn ba người chằm chằm, cười lạnh:"Chúng mày giữ sức tí đi, anh em tao đông, còn thoải mái thời gian mà hét. Không phải vì nhà chật cũng không để chúng mày với nhau, đừng tưởng cho chúng mày ở đây mà trò chuyện đấu đá. Liệu hồn đấy, biết chưa?
Không làm phiền bọn tao chơi thì có cái ăn.
"Ba cô nương sợ không nói nên lời, chỉ biết gật đầu. Tên cướp hài lòng, ra ngoài đóng cửa lại rồi đi mất. Hắn vừa đi, Đinh Nghiên San khóc nấc lên. Cô ta nghe được tiếng phòng bên cạnh đã không còn sức lực mà nổi cáu nữa. Nỗi sợ hãi chân thật như thế, cô ta sợ, cô ta không muốn bị như vậy."Các người phải chạy đi."
Cư Mộc Nhi nói.
"Trốn?" Đinh Nghiên San càng sợ hơn.
"Các người là ý gì?
"Tô Tình càng giật mình hơn. Cư Mộc Nhi không đáp, lại hỏi ngược:"Đinh cô nương, cô bị bắt đến đây thế nào?"
Lúc này, Đinh Nghiên San cũng không để ý hận thù với Cư Mộc Nhi nữa, trả lời: "Ta ra ngoài, định đến Vân phủ tìm tỷ tỷ nói chuyện nhưng vừa đi được một lúc đã bị người đánh ngất, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang trong xe ngựa, chưa kịp phản ứng đã bị lôi xuống xe đưa vào đây."
Cô ta ngừng một chút, nói thêm, "Ta không lừa các cô, ta không phải giả bộ bị bắt, ta bị bắt thật."
"Có tật giật mình." Tô Tình trừng mắt nhìn.
"Cô nói gì? Cô còn dám nói xấu ta?!
"Đinh Nghiên San lướt qua Cư Mộc Nhi, định tát Tô Tình một cái. Tô Tình giơ gậy trúc lên, chọc vào ngực Đinh Nghiên San. Đinh Nghiên San bị đau, càng ức, muốn phát tác thì Cư Mộc Nhi quát:"Hai người im hết đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!