Chương 35: Đi khắp nơi điều tra tung tích

Xe ngựa phi nhanh về phía trước, xóc nảy kinh khủng.

Cư Mộc Nhi và Tô Tình ôm nhau, rúc vào góc xe, không dám thở mạnh vì trên xe vẫn còn một người đàn ông khác.

Tên cầm đầu hung ác kia ngồi đối diện hai người.

Hắn để ria mép, nhìn không rõ mặt nhưng mày rậm mắt trừng nhìn cực kỳ hung ác. Tay hắn cầm dao găm, hai cô nương sợ không dám lên tiếng. Trong toàn bộ hành trình, Cư Mộc Nhi và Tô Tình hoàn toàn không dám nói lời nào.

Xe ngựa không to, hai cô nương và một đại hán cùng ngồi có vẻ cũng chật. Tên cầm đầu lộ vẻ tà ác, ánh mắt không đứng đắn cùng ngôn ngữ độc địa khiến hai cô nương sợ run lên.

Tô Tình ôm Cư Mộc Nhi, quay lưng chắn ánh mắt tên cướp nhìn Cư Mộc Nhi. Tranh thủ cơ hội, Cư Mộc Nhi lặng lẽ viết lên tay cô ấy: nhớ đường.

Tô Tình cố gắng bình tĩnh, bí mật véo tay Cư Mộc Nhi, ý bảo mình rõ rồi.

Xe ngựa là loại đơn giản, giữa các phiến gỗ ghép có khe hở. Tô Tình vừa ôm Cư Mộc Nhi vừa nhìn ra phía ngoài.

Tô Tình chăm chú nhìn.

Cô phải biết các cô bị đưa đi đâu, nếu gặp may thì có thể tìm cơ hội chạy trốn.

Xe đi được khoảng nửa canh giờ, rẽ nhiều lần rồi lên núi.

Đường lên núi gồ ghề, xe ngựa đi được một nửa cũng không đi tiếp được nữa. Tên cầm đầu thô lỗ mở cửa xe, sau đó kéo Tô Tình ra ngoài.

Tô Tình và Cư Mộc Nhi hét toáng lên, không chịu thả tay nhau ra, cuối cùng hai người bị lôi kéo, ngã trên mặt đất.

Các đại hán kia xuống ngựa, ba người đưa ngựa vào trong rừng. Tô Tình nhìn, đoán rằng trong đó có nơi bí mật giấu ngựa.

Lúc này, xe ngựa đi vòng vòng rồi xuống núi.

Tên cầm đầu kéo Cư Mộc Nhi lên, Tô Tình vội vàng bò dậy ôm lấy nàng.

Tên kia lạnh lùng nhìn Tô Tình, cười quái dị, thả Cư Mộc Nhi ra rồi hét lên: "Các anh em, đi."

Mấy tên kia chia làm hai nhóm, một đi trước, một đi sau, hai cô gái bị kẹp ở giữa, tất cả cùng lên núi.

Cư Mộc Nhi bị mù nên đi rất chậm, chân hay bị vấp vào đá trên đường. Mấy tên đi sau thường hay đẩy nàng tiến lên.

Nàng cắn môi, cố gắng tiến bước, tay nắm chặt gậy trúc không dám buông ra, chỉ sợ một khi mất gậy trúc thì mấy tên này chắc sẽ không tìm lại giúp nàng.

Tô Tình kéo nàng, vừa đi vừa cố gắng nhớ kỹ đường.

Cả đám đi hơn nửa ngày, rốt cục cũng vào sâu trong rừng. Các tên cướp gạt những bụi cây dày ra, căn phòng trơ trọi bụi bặm xuất hiện trước mắt mọi người.

Cư Mộc Nhi không thấy, chỉ chăm chú nghe động tĩnh để đuổi kịp mọi người. Tô Tình nhìn ngôi nhà kia mà cảm thấy tuyệt vọng: một nơi kín đáo thế này, làm sao người cứu các cô có thể tìm được?

Cư Mộc Nhi và Tô Tình bị áp giải vào phòng, còn lúc này, Long Nhị ra khỏi Đinh phủ.

Hắn ra ngoài, thản nhiên nhìn về phía con ngõ đối diện trong chốc lát, sau đó săm soi người gác cổng của Đinh phủ, cuối cùng lên ngựa đi.

Trong Đinh phủ, Đinh Thịnh đen mặt, giận dữ vô cùng. Đinh Nghiên San che mặt khóc ầm ĩ.

Đinh Thịnh chửi ầm lên: "Khóc cái gì mà khóc, đúng là đồ vô dụng!"

"Sao hắn có thể nói xấu con như thế, sao con lại làm loại chuyện như vậy? Sao hắn có thể nghĩ con như vậy?

"Đinh Nghiên San càng nghĩ càng giận càng thương tâm. Đinh Thịnh bị Long Nhị đùng đùng đến cửa, còn sỉ nhục ông ta, ông ta đang đầy bụng lửa giận, giờ con gái khóc lại càng khiến ông ta điên tiết:"Không phải mày không làm được, mà mày là đồ ngu! Sinh ra mấy đứa có tác dụng gì?

Chỉ gây phiền toái cho bố!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!