Chương 33: Đêm thăm hương, khuê gia ầm ĩ (1)

Cư Mộc Nhi ngủ mà không yên, cứ nửa tỉnh nửa mê, vô cùng hốt hoảng, trong lúc mơ màng lại chợt cảm thấy có người đứng bên giường mình. Nàng sợ hãi mở to mắt, chưa kịp kêu lên đã bị một bàn tay bụm miệng lại, chỉ còn tiếng "ưm ưm" chống đối.

"Là ta mà.

"Long Nhị nhỏ giọng nói. Cư Mộc Nhi ngây người. Long Nhị nói tiếp:"Đúng thế. Hôm nay ta nghe nói nàng bị bắt nạt trên đường nên ghé qua thăm một chút."

"Nhị gia?"

"Đúng rồi.

"Cư Mộc Nhi bổ nhào về phía trước, Long Nhị vội vàng đỡ nàng, từ từ đưa nàng xuống giường. Cư Mộc Nhi ôm hắn thật chặt, khiến lòng Long Nhị vô cùng đau xót:"Bà cô chanh chua kia dọa nàng, đúng không?

"Cư Mộc Nhi chẳng nói lời nào. Long Nhị lên giọng dạy dỗ:"Sao ra ngoài lại không mang hộ vệ?"

"Bị người ta bắt nạt mà không tìm ta?"

"Cứ thế mà cũng ngủ được?"

Hắn không ngủ nổi mới phải chạy qua xem nàng, kết quả nàng ngủ như con lợn. Long Nhị còn đầy một bụng muốn dạy dỗ, nhưng hắn chưa nói xong, Cư Mộc Nhi đã hỏi: "Trời đã sáng rồi?

"Sao nàng có cảm giác nàng ngủ chưa được bao lâu nhỉ? Long Nhị đành nín nhịn, nuốt nỗi bực dọc vào lòng. Hay quá đi chứ, hai người bọn họ người nói đông người nói tây."Trời chưa sáng." Lời này đúng đang nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ.

"Cư Mộc Nhi đáp lại, vùi đầu vào lòng Long Nhị. Nàng vừa gặp ác mộng, giờ có hắn ở bên thật là tốt. Nàng dần bình tĩnh lại, bắt đầu thấm mệt. Long Nhị cau mày, không biết cô ngốc này đã tỉnh táo chưa nữa."Ta là ai?"

"Nhị gia." Nàng mơ màng đáp.

"Thật thế à?

"Hắn cố tình hỏi vặn lại. Lời này mãi mới vào đầu Cư Mộc Nhi. Nàng ngồi thẳng dậy, tỉnh lại hơn nửa:"Không phải Nhị gia à?"

"Không phải ta thì là ai?

"Long Nhị tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô nương này, lúc tỉnh chọc hắn bực, lúc mơ màng cũng làm hắn bực được. Cư Mộc Nhi nháy mắt vài cái, tỉnh thêm chút nữa:"Trời chưa sáng sao Nhị gia lại đến phòng ta?

"Long Nhị đanh mặt không nói lời nào. Hắn thầm nghĩ, nếu nàng lại í éo các loại không hợp lễ nghi gì đó, hắn sẽ nổi cáu cho nàng xem. Nhưng Cư Mộc Nhi sao có thể giống Cư phụ và Dư ma ma chứ, nàng nói:"Lạnh quá đi, Nhị gia, ta có thể đắp chăn nói chuyện với ngài không?"

Lòng Long Nhị mềm nhũn: "Nằm xuống đi."

Cư Mộc Nhi nhanh chóng nằm xuống, tự giác bọc mình trong chăn.

"Không được nhắm mắt," Long Nhị tựa đầu giường, tỉ mỉ ngắm nhìn nàng trong ánh trăng, sau đó nhẹ nhàng bóp mặt nàng, hỏi, "Hôm nay bị đánh à?"

"Ừ?"

"Đánh vào đâu?"

"Chính là chỗ đang bóp ấy."

Long Nhị thu tay lại, sau đó lại vuốt vuốt má nàng: "Ta sẽ đòi lại cho nàng."

"Ừ." Cư Mộc Nhi không để ý việc này lắm, nàng lo lắng chuyện khác.

"Không hỏi xem đòi thế nào à?"

"Đòi thế nào?" Cư Mộc Nhi phối hợp hỏi, nhưng thật ra nàng rất muốn ngủ.

"Ta gõ bố cô ta một cái, bố cô ta sẽ cho cô ta bài học." về hôn sự lần trước, hắn nghe thám tử báo lại rằng Đinh Nghiên Hương đã bố cô ta bị phạt quỳ và bạt tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!